“Nhưng dù thông minh đến đâu thì thằng bé cũng mới chỉ năm tuổi, lúc em năm tuổi mới chỉ biết nghịch bùn mà thôi!”
Lý do như vậy cũng không thể an ủi cô chút nào, nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh
đã sắp rơi nước mắt, Giang Anh Tuấn thở dài, đè đầu nhỏ của cô vào lồng
ngực mình, vòng tay ôm nhẹ vào lưng cô, ấm áp nói:
“Hướng Minh thông minh hơn em nghĩ rất nhiều. Ước tính bộ não hiện tại của thằng bé có lẽ còn phát triển hơn nhiều!”
Mặc dù những lời này đều là sự thật, nhưng bây giờ những lời này cũng không thể an ủi được tâm trạng hiện tại của Nhan Nhã Quỳnh, cô ôm lấy mặt ở
trong lồng ngực anh mà cọ xát.
“Anh còn đau chân không?”
Giang Anh Tuấn buông lỏng tay để cô gái nhỏ của mình đi tới sô pha bên cạnh,
Giang Anh Tuấn quay đầu nhìn NhanKiến Định, giọng điệu có chút bất cẩn,
như là anh chỉ vô tình hỏi.
NhanKiến Định sửng sốt một chút, anh ấy không ngờ anh lại hỏi một cách mờ ám như vậy, nhưng Giang Anh Tuấn
đã phát hiện ra, mỉm cười gật đầu: “Còn hơi đau, bắp chân đau. Tôi đến
tìm gặp bác sĩ vật lý trị liệu để cho họ xoa bóp một chút là không sao
cả.”
“Anh hai, anh bị đau chân sao?”
Sau khi được Giang
Anh Tuấn nâng dậy, Nhan Nhã Quỳnh mới nhận ra có chút gì đó không ổn, có chút tội lỗi chui đầu ra khỏi ghế sô pha, đầu bù tóc rối, vẻ mặt sững
sờ có chút đáng yêu.
Anh ấy không muốn cho bọn họ biết để rồi lo lắng, nhưng cũng không muốn che giấu để rồi bị phát hiện, anh ấy gật
đầu, vươn đôi bàn tay to về phía trước, càng ngày càng xoa mạnh mái tóc
rối bù của cô, khiến cô nhìn giống như một con điên.
Giang Anh
Tuấn không chịu nổi, ra hiệu với cô, đặt người vào tay, dùng tay chải sơ một cái, cẩn thận giúp cô đứng thẳng người, nói với NhanKiến Định: “Vì
anh hai không thoải mái nên chúng ta tạm thời đi thôi. Tôi sẽ cử Trần
Bắc và Thu Hằng lên núi, chỉ cần bắt được Trần Tuấn Tú, chúng ta nhất
định sẽ tìm được thằng bé thôi.”
Vốn dĩ việc này phải do anh
chịu trách nhiệm, nhưng NhanKiến Định lại thay anh đi, Giang Anh Tuấn
tất nhiên không phải loại người không biết tốt xấu, nhưng muốn cảm tạ
loại chuyện này không phải chỉ nói lời cảm ơn mà phải đi kèm với những
hành động và sự hợp tác mới có thể khiến người ta cảm nhận được.
“Vậy tạm thời để hai người bọn họ đi, nếu ngày mai vẫn không tìm được thì tiến hành theo kế hoạch ban đầu.”
Chân anh ấy đau đến mức không dám động vào, NhanKiến Định nâng chân lên,
nhưng anh ấy đã đánh giá quá cao bản thân, mặc dù anh ấy thường tập thể
dục, nhưng leo núi là một công việc đòi hỏi thể chất, sau hai ngày leo
núi liên tục, anh ấy cũng không nghỉ ngơi một chút nào, nên tự nhiên
không thể chịu được rồi.
“Anh à, vậy anh đi tìm bác sĩ vật lý trị liệu đi, em sẽ ngoan ngoãn đợi tin tức ở nhà!”
Vào lúc này Nhan Nhã Quỳnh không dám làm khó NhanKiến Định, cô cắn môi, cô
quyết định trước tiên cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, sau này kiếm cách trốn ra ngoài sau.
“Ngoan ngoãn một chút, chúng ta còn lo lắng cho Hướng Minh hơn em nữa đấy.”
NhanKiến Định vừa nói vừa xoa cái đầu nhỏ của cô rồi định nhấc hai chân cứng đờ
bước ra ngoài, phải cho người xoa bóp ngay, nếu không trong một khoảng
thời gian ngắn cái chân này sẽ không khá lên nổi.
Vào thời điểm
này, hầu như tất cả mọi người đều gấp rút đi tìm NhanHướng Minh, nhưng
bản thân cậu bé lại bị Trần Tuấn Tú trói vào cột đá trong hang động, đã
hai ngày không ăn và chỉ uống nước hai lần giữa chừng, cổ họng khô khan, bụng cứ rên rỉ liên hồi, cảm giác đói cồn cào như bị con sâu ăn vào
não, nó đắm chìm trong não, khiến cậu bé không còn sức để nghĩ chuyện
khác.
Trần Tuấn Tú, người từ lúc cậu bé tỉnh dậy đã không thấy
thì vào lúc này ông ta bước vào trong, mặc quần áo ướt đẫm, giống như đi qua bụi cỏ đầy sương, nhưng bây giờ đã là cuối thu, nơi nào còn có cỏ
như vậy chứ…