Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra sau lưng giờ đang dính
vào quần áo, gió thổi từ khe cửa cuốn đến bên người khiến cô có cảm giác cơ thể mình sắp bị đông cứng, sau đó cô cứ thế mơ mơ màng màng ngủ
thiếp đi.
Ở phía khác, Trần Tuấn Tú kéo theo NhanHướng Minh đi
thẳng một đường vào sâu trong rừng, bó đuốc chỉ có thể miễn cưỡng chiếu
sáng một khu vực nhỏ, hôm nay mây đen bao phủ bầu trời, vì vậy cũng
không có chút ánh trăng nào, khắp nơi đều là bóng tối đen kịt, những
cành cây trông giống bàn tay của một con quái vật đang giương nanh múa
vuốt nhánh uốn éo người theo cơn gió lạnh lẽo.
Kèm theo tiếng
gió vang lên nghe giống như tiếng than khóc của người phụ nữ, đứa trẻ từ nãy đến giờ vẫn không ngừng vùng vẫy ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn
hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Trần Tuấn Tú liếc thoáng qua một cái
về phía đằng sau, cười tủm tỉm cẩn thận dò đường đi, mục đích vẫn còn
hơi xa chỗ bọn họ. Đi được gần hai mươi phút, lúc này hai người mới nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ nhìn qua có vẻ sẽ đổ sập bất cứ lúc nào. Bước
đến gần căn nhà gỗ càng có thể nhìn ra nó tồi tàn đến mức nào, lớp gỗ
mốc đen như mực lộ ra bên ngoài, cánh cửa bị gió thổi tạo ra tiếng “Kẽo
kẹt, kẽo kẹt”, kết hợp với bầu trời tối đen khiến căn nhà gỗ trông giống như một con quái vật đáng sợ mọc ra cái miệng to đen xì không đáy.
Cho dù NhanHướng Minh thành thục thông minh như thế nào thì cậu bé cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi mà thôi, bị khung cảnh trước mặt dọa sợ đến mức giật nảy mình một cái, suýt chút không nhịn được mà ôm lấy đùi của Trần Tuấn Tú. NhanHướng Minh nơm nớp lo sợ bị dắt đi vào trong, mãi cho đến
khi một ngọn lửa ở bên trong lò sưởi nằm ở giữa chiếu sáng cả căn nhà gỗ nhỏ, sự lo lắng bất an của NhanHướng Minh mới được giảo bớt một chút,
nhưng trong đầu cậu bé vẫn chứa đầy những con ma quỷ đáng sợ, bị dọa sợ
đến nỗi khuôn mặt trở nên tái nhợt.
“Có muốn đi ngủ không.”
Kết cấu của căn nhà gỗ này phức tạp hơn căn nhà gỗ trước một chút, bên trên giường có một hàng cây được xếp ngay ngắn, tuy rằng không đến mức có
thể che hết toàn bộ, nhưng vẫn che khuất hơn phân nửa, điều này cũng dẫn đến việc phía bên trong tối đen như mực.
NhanHướng Minh sửng
sốt trong chốc lát, cắn răng liếc nhìn khu vực tối đen bên trái rồi lại
nhìn sang bên phải miễn cưỡng vẫn được tính là sáng. Sau khi lặp đi lặp
lại nhiều lần, cuối cùng nhụt chí thất vọng cúi đầu, nhìn về phía Trần
Tuấn Tú, lắc đầu: “Tôi không muốn ngủ.”
“Tao chỉ cho mày một cơ hội, nếu như lúc này mày chọn không ngủ, về sau mày sẽ không được ngủ trên giường nữa đâu.”
Biểu cảm và hành động của đứa trẻ quá mức thú vị, Trần Tuấn Tú không hiểu
sao đột nhiên nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn thằng oắt con này. Một tay
ông ta cầm lấy nhánh cây để khều đám lửa, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở chỗ
thằng oắt con để xem phản ứng của nó.
“Không cần, nếu như ông
muốn nghỉ ngơi thì ông cứ đi nghỉ đi, tôi đã hiểu qua sơ bộ tình hình
bên ngoài rồi, tôi sẽ không ngu ngốc tới nỗi chạy trốn trong lúc đêm hôm khuya khoắt như này.”
Quan trọng nhất vẫn phải nghĩ đến tính
mạng của mình, tốt nhất là có thể chạy thoát, nhưng nếu như không chạy
được thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. NhanHướng Minh nghĩ rằng mình
có thể tìm thấy cơ hội để chạy thoát một cách an toàn vào một ngày nào
đó khi mình tích lũy đủ sức mạnh.
“Nếu mày kiên trì như vậy, tao cũng không bắt buộc mày nữa.”
Hai người lúc nào cũng tạo nên bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng,
không ngờ lúc này chung đụng với nhau lại có vẻ hòa hợp đến bất ngờ.
Trần Tuấn Tú cúi đầu dựa vào cây cột ở phía sau, hai tay vắt vào nhau
vòng qua sau đầu, nhìn qua dáng vẻ của ông ta có vẻ như sắp đi vào giấc
ngủ.
Mặc dù hoàn cảnh không được tốt lắm, nhưng đám lửa trước
mặt vẫn giữ có thể miễn cưỡng truyền được một chút ấm áp cho cơ thể. Sau khi phải trải qua một ngày đầy lo lắng và mệt mỏi, cậu bé nhanh chóng
ngủ thiếp đi.
Một đám người canh giữ ở bên ngoài rừng rậm, lúc
này đang vây thành vòng tròn ở trong biệt thự ban đầu của Trần Hiền,
thương lượng biện pháp.
Điện trong biệt thự đã được nối lại, tất cả đèn đều được bật hết lên, trong đêm tối nhìn rất dễ thấy.