Trong lòng Dương Thừa Húc cảm thấy có chút không thoải mái khi nhìn thấy Trần Tuấn Tú đối xử với NhanHướng Minh như thế này, anh ta thả củ khoai lang nướng trên tay xuống mặt đất, đứng lên giang hai tay đen xì bởi vì vừa bóc vỏ khoai lang ngăn ở trước mặt Trần Tuấn Tú, biểu cảm trên mặt
có chút mất tự nhiên.
“Nói thế mà cậu vẫn muốn bảo vệ đứa trẻ
này hả? Xem ra Dương Minh Hạo nuôi dạy cậu khá tốt đấy nhỉ, đã lớn như
thế này rồi vậy mà vẫn còn có lòng đồng tình rộng lớn quá ha.”
Không thèm để ý đến Dương Thừa Húc, Trần Tuấn Tú lách qua người Dương Thừa
Húc, một tay giơ bó đuốc, một tay kéo NhanHướng Minh đi ra bên ngoài.
Không thể cản lại Trần Tuấn Tú, mà ngược lại còn bị Trần Tuấn Tú mắng cho một trận, Dương Thừa Húc quay đầu nhìn về phía Trần Nhật Linh, đột nhiên
cảm thấy có chút tủi thân, ỉu xìu đạp chân vài cái rồi ngồi xuống chỗ
vừa nãy. Lúc này anh ta không nhắc lại những lời muốn giữ người ở lại
nữa, nhặt lên khoai lang nướng của mình, ăn từng miếng.
Trần
Nhật Linh nhắm hai mắt, không muốn để ý tới người đàn ông đột nhiên tràn ngập lòng đồng tình vớ vẩn, cúi đầu nhìn kỹ người phụ nữ đang nằm ở
trên giường.
Nhìn thế này mới cảm thấy số mệnh đúng là một thứ
có thể khiến người khác không ngờ đến, rõ ràng đều là con người nhưng có người sống hạnh phúc thích gì được nấy, có người lại phải chật vật vì
miếng ăn. Mười mấy năm trước, nhà họ Nhanphá sản trở nên thấp kém hơn
nhà họ Trần, thế nhưng cho tới bây giờ, tất cả những gì cô ta muốn đến
mức thậm chí còn phải liều mạng cũng không chiếm lấy được vào tay, vậy
mà Nhan Nhã Quỳnh lại có thể dễ như trở bàn tay đạt được. Số mệnh thật
sự đúng là châm chọc biết bao.
“Cô nói xem, nếu như tôi xé nát khuôn mặt này của cô, Giang Anh Tuấn có còn thích cô nữa không?”
Tay phải của Trần Nhật Linh dịu dàng vuốt ve lên mặt Nhan Nhã Quỳnh. Trần
Nhật Linh híp mắt chạm lên làn da của Nhan Nhã Quỳnh, quả nhiên làn da
rất nõn nà. Cho dù lúc này Nhan Nhã Quỳnh yếu ớt nằm ở trên giường, xúc
cảm trên tay cũng tốt hơn nhiều so với lúc cô ta tự sờ lên mình, khó
trách Giang Anh Tuấn lại thích con ả này.
“Nếu như tôi là cô,
tôi sẽ nhân cơ hội này làm tất cả những gì mình muốn làm, dù sao loại cơ hội như này cũng không dễ dàng có được đâu.”
Hai mắt vẫn chưa
mở ra, tuy rằng giọng điệu có chút suy yếu, nhưng quả thật là câu nói
này được phát ra từ miệng của Nhan Nhã Quỳnh.
“Hóa ra là đã sớm tỉnh, giả vờ ngủ có thấy thú vị không?”
Nhanh chóng thu về bàn tay của mình, Trần Nhật Linh lùi lại một bước, khẽ cười nói.
“Tất nhiên là khá thú vị, ít nhất thì hiện tại tôi đã biết được rốt cuộc các người muốn làm cái gì.”
Mở to mắt nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nhật Linh, Nhan Nhã Quỳnh cười mỉa mai một tiếng, cơn đau đớn từ phần eo khiến cô không có cách nào ngồi
dậy, cho nên cô chỉ có thể nằm ngang, không dám động đậy.
“Nhật Linh, em có muốn nghỉ ngơi trước một lát không, anh đẩy cô Quỳnh nhích vào bên trong, em lên giường nằm một hồi đi.”
Ăn xong khoai lang nướng trong tay mình, Dương Thừa Húc vỗ vỗ hai tay đứng lên tiến tới gần chỗ giường, cánh tay khoác hờ lên vòng eo của Trần
Nhật Linh.
“Em không muốn ngủ chung với loại người này, lỡ như
cô ta có ý đồ gây rối đối với em, nửa đêm đánh em thì em biết làm sao
bây giờ.”
Ngả người về phía sau, nép vào vòng tay của Dương Thừa Húc, Trần Nhật Linh quay người ôm lấy thân thể của anh, ánh mắt lại
liếc về phía Nhan Nhã Quỳnh.
Không muốn nhìn màn âu yếm cay mắt
của hai người này, Nhan Nhã Quỳnh nhắm hai mắt lại, vốn dĩ cô bị mất máu quá nhiều, quần áo mặc trên người cũng không dày, đến bây giờ cô mới
biết được rừng rậm vào ban đêm trong thời tiết cuối thu lạnh như thế
nào. Cơ thể cô khẽ run rẩy vì gió lạnh, cổ họng khô khốc cực kỳ khó
chịu.