Ý thức được mọi chuyện đã không thể khống chế, đầu óc Trần Nhật Linh vẫn còn khá tỉnh táo, cô ta run chân chạy vội tới bên cửa sổ rồi trèo lên
trên đó. May mắn thay phòng của cô ta ở tầng ba, hơn nữa kết cấu của
bệnh viện này cũng khá thuận lợi cho việc leo trèo. Thế nên trước lúc
cửa phòng bị đá văng ra, cô ta đã bò từ bệ cửa sổ ra ngoài.
Có
lẽ người đàn ông kia cũng đã nhìn thấy bóng người của Trần Nhật Linh,
hắn ta nhanh chân chạy tới, nằm nhoài trên bệ cửa sổ, tóm chặt tóc của
cô ta.
Cảm giác da đầu bị kéo nhanh chóng truyền đến từng chân
tơ kẽ tóc trên đầu Trần Nhật Linh. Cô ta đau đớn đến nỗi nhíu chặt mày.
Trần Nhật Linh ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó không
chút do dự con dao gọt hoa quả vừa lấy được ở trong phòng nhanh tay cắt
đứt tóc mình.
Động tác giãy giụa quá lớn, cơ thể Trần Nhật Linh
không ổn định, lung lay qua lại hai lần, sau đó ngã từ tầng ba xuống
dưới. Cũng may mạng cô ta lớn, ngã trúng vào bụi rậm phía bên dưới. Tuy
rằng lúc ngã xuống, cô ta đã dùng hai tay bảo vệ đầu mình, nhưng trước
khi hôn mê, cảm giác đau đớn từ trên mặt truyền tới đã nói cho cô ta
biết, bản thân đã bị thương ở nơi không nên bị.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cô ta đã cảm nhận được, toàn bộ phần đầu của mình ngoại
trừ mũi miệng và đôi mắt ra đều bị băng vải quấn lấy. Trần Nhật Linh lảo đảo chạy đến phòng vệ sinh, lập tức thấy được dáng vẻ băng quấn kín
mít, vô cùng đáng sợ như một xác ướp của người trong gương.
Mặc
kệ việc có bị nhiễm trùng hay không, Trần Nhật Linh run rẩy, lập cập cầm lấy phần đầu băng vải từ từ thảo ra. Vừa thảo ra vết cắt sâu hoắm kéo
dài trên mặt cứ vậy đập thẳng vào mắt cô ta. Tuy vết thương đã được xử
lý, nhưng cho đến tận lúc này máu vẫn còn rỉ ra, tóc trên đầu cô ta cũng nham nhở, mất một mảng lớn. Cô ta nhìn sao cũng thấy bản thân không
khác nào một nữ phù thủy vừa lôi thôi vừa gớm ghiếc. Cô ta không thể nào chấp nhận nỗi việc bản thân bị biến thành bộ dạng này.
Trần
Nhật Linh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, đôi mắt mở thật
to, từng giọt nước mắt cuồn cuộn không ngừng trào ra bên ngoài như nước
suối.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi Dương Thừa Húc đã phải ngồi
ba mươi tiếng máy bay, anh ta bôn ba suốt đêm mới trở lại phòng bệnh.
Thế nhưng vừa mới đặt chân đến đó đã nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ
rầm rầm từ trong phòng vệ sinh truyền đến, thỉnh thoảng chen lẫn tiếng
gào thét đầy phẫn uất của Trần Nhật Linh.
Anh ta không biết Trần Nhật Linh bị làm sao, lúc này anh ta chẳng còn chút tinh lực nào để
giải quyết nữa rồi. Dương Thừa Húc râu ria xồm xoàm, cố gắng lê bước đến cửa phòng vệ sinh, nhịn xuống cơn mệt mỏi đang không ngừng trào lên, gõ cửa hỏi: “Nhật Linh, em làm sao thế?”
Động tĩnh bên trong đột
nhiên dừng lại, tiếp theo âm thanh đập phá từ bên trong truyền đến càng
dữ dội hơn. Dương Thừa Húc nhíu mày, có chút không yên lòng. Đúng lúc
anh ta đang muốn đẩy cửa đi vào hỏi một chút xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, đột nhiên cửa lại được mở ra từ bên trong. Sau khi cánh cửa mở
ra, một người gầy gò đến mức không nhìn ra hình thù gì, hình ảnh đầu và
tay quấn kín băng trắng cứ vậy xuất hiện trước mắt anh ta.
Dương Thừa Húc bị dọa sợ đến mức phải lui về sau một bước, đợi đến khi nhìn
rõ người vừa xuất hiện là ai, anh ta mới dừng lại, đưa tay ra, không
biết nên nói cái gì cho phải.
Tính đến giờ anh ta mới rời đi được mấy ngày cơ chứ, tại sao Nhật Linh lại biến thành bộ dạng này?
“Thừa Húc, nếu như sau này em, em bị hủy dung, anh có còn thích em không?”
Một vết thương lớn như vậy, coi như là sau này cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ
đi chăng nữa cũng không thể khôi phục hoàn toàn mà không lưu lại dấu
tích nào. Cho dù bây giờ cô ta không muốn thừa nhận, thì mặt cô ta cũng
đã bị hủy thật rồi!
“Xảy ra chuyện gì thế, em đang dưỡng thương trong bệnh viện cơ mà? Sao lại bị thương thế này?”
Cả đầu bị băng kín mít, vừa nhìn đã khiến người ta thấy thật đau lòng. Cả
mái tóc nham nhở này là thế nào, tại sao cô gái của anh ta lại bị chà
đạp thành bộ dạng này cơ chứ?