Có thể nói nhiều như vậy với cháu gái ông ta đã cảm thấy rất thỏa mãn,
tiếp thu một người không phải chuyện nói cái là làm được luôn mà phải từ từ. Có chút tiến bộ như ngày hôm nay đã là tốt lắm rồi, ông ta cũng
không vội vã.
Nói xong công tước Otto híp hai mắt lại, tâm tình
rất tốt quay người đi vào trong biệt thự. Đã bỏ lỡ một quãng thời gian
dài như vậy, bây giờ nên là lúc ông ta cố gắng tâm sự với đám sói con
kia, nếu còn bỏ mặc, chỉ sợ dã tâm của chúng sẽ ngày một lớn!
Sau khi công tước Otto rời đi, rất lâu sau Nhan Nhã Quỳnh mới phục hồi lại
tinh thần, cô nằm ở trên xích đu, cũng không còn tâm tình vui vẻ chọn đồ như trước nữa. Lúc này cô lơ đãng nhìn về phía đám tường vi đã tàn đằng kia, tâm tình có chút trầm trọng.
“Mẹ không vui sao?”
Cậu nhóc trưởng thành sớm NhanHướng Minh dùng cả tay chân, xách cái ghế của mình đến ngồi bên cô.
“Cũng không hẳn, chỉ là có chút chuyện nghĩ mãi mà không nghĩ ra thôi. Hướng
Minh con nói xem, tại sao làm người lớn lại nhiều chuyện buồn phiên như
vậy chứ?”
Làm trẻ con là tốt nhất! Mỗi ngày chỉ cần nghĩ tới
chuyện ăn, ngủ và chơi đùa thôi. Khi còn bé cô luôn muốn nhanh chóng lớn lên, đợi đến khi thật sự lớn rồi, cô mới phát hiện, hóa ra quãng thời
gian khi còn bé mới là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
“Con vẫn còn nhỏ mà, chờ sau này khi con lớn rồi sẽ tâm sự cùng mẹ.”
Cho dù có thông minh, nhanh nhẹn đến mấy, thì NhanHướng Minh cũng chỉ là
một đứa nhỏ chuẩn bị lên sáu. Thế nên những muộn phiền của người lớn cậu nhóc không thể biết đến, nhưng dù không biết cậu cũng sẽ không làm
những chuyện khiến mẹ mình phải khổ sở. Nghĩ mãi mà không biết nên an ủi mẹ mình thế nào, cậu chỉ có thể mang theo nỗi áy náy bảo mẹ chờ mình
trưởng thành.
“Ồ, vậy là mẹ phải phiền Hướng Minh nhà chúng ta mau lớn rồi!”
Bị đứa nhóc quấy quả đôi câu, toàn bộ những muộn phiền còn tồn tại trong
lòng cô trước đó đã sớm lặn mất tăm không còn lại chút gì. Nhan Nhã
Quỳnh cười híp mắt mò lấy cuốn sách trước đó đang đọc dở bị ném ở bên
cạnh tiếp tục đọc.
Nghĩ nhiều như thế để làm gì! Bây giờ chuyện cô cần quan tâm nhất là trở thành một cô dâu xinh đẹp.
Nhìn từ bên ngoài Hải Phòng có vẻ rất an lành, những thế lực nên diệt trừ
cũng đã diệt trừ, nên từ bỏ cũng đã từ bỏ. Thế nhưng Trần Nhật Linh ở
phía bên kia đại dương, lại không có được sự an lành như vậy.
Cô ta có cảm giác chất lượng giấc ngủ đêm hôm trước của mình tương đối
tốt, lúc rời giường khí lực cũng đã khôi phục được mấy phần. Sắc mặt cô
ta đã hồng hào hơn một chút, đã không còn dáng vẻ có thể tắt thở bất cứ
lúc nào như trước đó nữa.
Tuy rằng vết thương trên tay cô ta vẫn còn lâm râm đau, nhưng sau khi uống thuốc giảm đau, cũng đã không còn
cảm thấy quá đau đớn nữa. Đúng lúc Trần Nhật Linh chuẩn bị ra ngoài đi
dạo, thả lỏng tâm trạng, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một loạt
tiếng gào thét nghe vô cùng chói tai. Tiếp theo đó là những âm thanh
bình bịch, loảng xoảng như âm thanh của một vật gì đó rơi xuống đất vang lên, Nghe thấy những âm thanh ấy, bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Trần Nhật Linh nhanh chóng rụt trở về, thậm chí cô ta còn cẩn thận khóa chốt cửa lại.
Sau khi khóa cửa vào rồi cô ta mới tựa đầu lên
trên cánh cửa, vô cùng cẩn thận nghe ngóng. Thế nhưng đợi đến khi cô ta
đến gần, động tĩnh phía ngoài cửa cũng đã ngừng lại, không còn gì nữa.
Trần Nhật Linh nghe ngóng kĩ càng một lúc, sau khi xác thực bên ngoài
không có chút âm thanh nào, tuy rằng lòng hiếu kỳ không ngừng thôi thúc
cô ta ra ngoài xem. Nhưng lý trí mạnh mẽ lại ghim chặt hai chân cô ta
tại chỗ, thậm chí Trần Nhật Linh còn nhẹ nhàng, chậm rãi lui người về
sau.
Lúc cô ta còn chưa kịp lùi đến bước thứ hai, tiếng kim loại va chạm vào nhau tạo thành thứ tiếng khiến người ta ghê răng đột nhiên
vang lên. Âm thanh ngoài cửa lại truyền vào trong phòng thêm lần nữa,
xen lẫn với tiếng đạp cửa, là một giọng nam the thé, đang không ngừng
chửi rủa cái gì đó.