Lưu Bội Linh bị Lưu Quân Tùng đánh choáng váng cả đầu óc, vốn đang giận
dữ, tức tối chuyện bản thân bị trúng thuốc lại bị ông tát cho một cái
đau điếng, bay cả hồn vía, đến khi khôi phục lại tinh thần cô ta quay
sang ôm lấy Đào Cẩm Xuân khóc nức nở. Từ trước cho đến giờ Lưu Quân Tùng chưa bao giờ đánh cô ta cả, một cái cũng không, lúc nào cũng yêu thương cưng chiều, Lưu Bội Linh chỉ luôn đứng nhìn hả hê, đắc ý khi thấy Lưu
Lan bị đánh, bây giờ đến lượt mình nhận cái tát này cô ta khó chịu, đau
đớn rất nhiều.
“Khóc cái gì mà khóc? Bộ tao đánh mày là oan ức
cho mày lắm à?” Lưu Quân Tùng trừng mắt quát thẳng vào mặt của Lưu Bội
Linh. Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Lưu Quân Tùng sau khi nghe
máy xong thì hận không thể bóp chết đứa con gái này, cổ phiếu của Lưu
thị đang bắt đầu tụt giảm rất nhanh, vốn dĩ Lưu thị đã bất ổn, ông khó
khăn lắm mới khiến nó ổn lại một chút, mọi công sức suốt thời gian này
của ông đã bị Lưu Bội Linh làm cho đổ sông đổ bể hết rồi.
Ở quán
cà phê, Lưu Lan sau khi đọc mấy tin tức liên quan đến Lưu Bội Linh cũng
bị chấn động một phen, cô không ngờ Lưu Bội Linh lại ăn chơi tới mức độ
này. Kiếp trước, Lưu Lan biết Lưu Bội Linh ăn chơi nhưng không nghĩ đến
mức ngủ với đàn ông, tình một đêm vô số kể như thế này, làm sao có thể
để cho hết người đàn ông đến người đàn ông khác ngủ với mình chứ? Không
sợ bị bệnh hay sao?
Trương Minh Nguyệt bĩu môi, lắc đầu ngao ngán khi đọc tin, cô bất chợt nhớ đến những gì mà Lê Trọng Hưng vừa kể cho
mình nghe, cô ngồi thẳng lưng lên thuật lại chuyện mà mình đã nghe được
cho Lưu Lan biết: “Lan! Lúc nãy, Trọng Hưng có gọi điện cho tớ kể cho tớ nghe một chuyện, thật ra tối qua Lưu Bội Linh đã bỏ thuốc vào rượu của
Tống Tranh muốn anh ấy lên giường với cô ta, nhưng chuyện này làm sao có thể qua mắt được chủ tịch Tống của chúng ta được chứ? Thế là anh ấy đã
tráo lại ly rượu đó, người bị trúng thuốc đổi lại thành Lưu Bội Linh nên mới có chuyện cô ta bị chơi tới mức sảy thai, cô ta là muốn cho chồng
của cậu đổ vỏ đấy.”
Lưu Lan chống cằm, bĩu môi hừ một tiếng, bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng miệng lại lẩm bẩm mắng Lưu Bội Linh: “Vô liêm sỉ!”
Trương Minh Nguyệt không nghe được cô bạn thân nói gì nhưng từ khẩu hình miệng có thể đoán được ba chữ vô liêm sỉ, cô phì cười vươn tay nhéo mặt của
Lưu Lan: “Cậu đúng là ngoài cứng trong mềm mà, khi nào thì cậu mới chấp
nhận Tống Tranh đây? Ngoài miệng thì nói đã hoàn toàn buông bỏ nhưng tớ
biết trong lòng cậu thật sự vẫn chưa thể buông bỏ được.” Thấy Lưu Lan
chuẩn bị mở miệng phản bác, Trương Minh Nguyệt liền chặn ngang, nói
tiếp: “Nếu không đúng như những gì tớ vừa nói thì ngay lúc tớ bảo chồng
cậu cậu đã phản ứng, phủ nhận rồi, cậu mau chóng gỡ bỏ khúc mắc giữa cậu và Tống Tranh đi, để tớ còn được ăn cơm chó.”
Lời nói của Trương Minh Nguyệt vừa dứt thì Lưu Lan đã nhìn thấy Tống Tranh đi tới, Trương
Minh Nguyệt vươn vai, cười cười đứng dậy: “Tớ phải đi kiểm tra nhân viên của mình đây, xem bọn họ có làm tốt công việc của mình không?”
Lưu Lan mím môi lườm cô bạn thân của mình một cái, cô liếc mắt nhìn Tống
Tranh, tựa lưng vào ghế dáng vẻ vô cùng lười biếng: “Anh tới đây làm
gì?” Lưu Lan thừa biết anh tới đây để làm gì, cô chính là ngứa miệng
thích hỏi như thế.
“Anh tới đây để đưa em đi ăn, anh đã nói là sẽ theo đuổi em cho nên ngoại trừ thời gian làm việc thì toàn bộ thời gian còn lại của anh đều là của em.” Tống Tranh cười cười lấy lòng, cách
theo đuổi của anh không giống như những người đàn ông khác, anh biết
tính cách của Lưu Lan bây giờ rất thực tế, nếu anh giống như cái tên
Hoài Vĩ kia hàng ngày đều đến tặng cô một bó hoa lớn thì không biết
chừng không những không tán đổ vợ mà còn bị cô đuổi ra khỏi quán.
Quả thật tính cách của Lưu Lan giống như những gì mà Tống Tranh đã suy
nghĩ, lúc trước nếu Tống Tranh tặng hoa cho cô dù chỉ là một đóa hoa
thôi cũng sẽ khiến cho Lưu Lan vui tới mấy ngày mấy đêm, nhưng bây giờ
thì khác, Tống Tranh mà tặng hoa cho cô thì bảo đảm sẽ bị cô đá bay ngay tức khắc. So với hoa thì đưa cô đi ăn còn tốt hơn nhiều, hoa rồi cũng
héo úa chỉ có đồ ăn là tốt nhất.
Đào Cẩm Xuân thấy Lưu Quân Tùng không còn để ý đến hai mẹ con của bà ta nữa thì trong lòng thấp thỏm, lo lắng, hoảng sợ không thôi. Hiện tại chỉ
mới có xảy ra chút chuyện như vậy thôi mà Lưu Quân Tùng đã làm ầm ĩ,
giận dữ, nói nặng lời như thế rồi, nếu như để cho ông biết chuyện Lưu
Bội Linh không phải là con gái ruột của ông thì không phải Lưu Quân Tùng sẽ thật sự xé xác bà ta và Lưu Bội Linh ra thành ngàn mảnh sao?
Chỉ cần nghĩ tới thôi cả người Đào Cẩm Xuân liền rùng mình sợ hãi, chuyện
thân phận của Lưu Bội Linh bà tuyệt đối sẽ không để nó lộ ra ngoài, cho
dù có bại lộ thì cũng phải đến lúc Lưu Quân Tùng giao hết tài sản của
ông sang cho con gái bà ta.
Đào Cẩm Xuân nhớ lại chuyện bản thân
cho người đi tìm bác sĩ và y tá mà mình đã mua chuộc kia, nhưng không
tìm thấy, một chút tin tức cũng không có, có khả năng là bọn họ đã
chuyển sang làm ở một bệnh viện khác cũng có khả năng đã bị người khác
phát hiện rồi.
Nỗi lo lắng, thấp thỏm trong lòng của Đào Cẩm Xuân ngày một dâng cao, bà ta vội lấy điện thoại gọi điện cho người của
mình. Đầu dây bên kia đổ vài hồi chuông liền có người nghe máy, giọng
nói của một người phụ nữ trung niên truyền đến: “Tôi nghe thưa bà chủ.”
“Đừng chần chừ nữa, tìm cơ hội giết chết Lưu Lan cho tôi, cho nó chết không
toàn thây luôn càng tốt để khỏi phải phiền phức, nhớ làm việc sạch sẽ
đừng lưu lại dấu vết gì, chỉ cần bà làm xong chuyện này bà và con trai
của mình sẽ được sống một cuộc sống an nhàn, sung sướng về sau.” Đào Cẩm Xuân từng câu từng chữ phun ra đều vô cùng độc ác, tàn nhẫn. Nếu con
gái của bà ta không thể sống yên ổn thì Lưu Lan cũng đừng hòng sống tốt
một ngày nào.
“Vâng ạ, tôi biết rồi.” Người phụ nữ kia rất nhanh
đáp lại, một chút do dự, sợ hãi cũng không có, dường như bà ta cũng đang mòn mỏi chờ cái lệnh này từ lâu lắm rồi.