Cuối tuần, tám giờ tối tại hội trường của một nhà hàng sang trọng, Tống
Tranh cùng trợ lý Đinh xuất hiện ở buổi tiệc, anh vừa đến liền thu hút
sự chú ý của mọi người, một số người ở đấy thay phiên nhau tiến đến bắt
chuyện, lấy lòng, lôi kéo quan hệ với Tống Tranh.
Đinh Thất đứng
phía sau của Tống Tranh, cả người bỗng nổi da gà, rùng mình khi thấy Lưu Bội Linh nhìn về hướng này, cô ta không hề che giấu dục vọng trong mắt
của mình, cậu có cảm giác Lưu Bội Linh dường như muốn ăn tươi nuốt sống
chủ tịch của mình luôn vậy. Trợ lý Đinh hơi nhăn mặt lại, khẽ nói vào
tai của Tống Tranh: “Chủ tịch! Ngài cẩn thận một chút, từ nãy đến giờ
Lưu Bội Linh cứ nhìn chằm chằm vào ngài đấy.”
“Tôi đã thấy rồi.”
Tống Tranh chỉ hơi nghiêng đầu đáp lại Đinh Thất, trên môi luôn nở một
nụ cười xã giao. Làm sao anh có thể không cảm nhận được ánh mắt của Lưu
Bội Linh chứ? Ngay từ khi anh bước vào đây đã cảm nhận và thấy được rồi, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định với anh sao? Chuyện mấy tấm ảnh Tống Tranh
vẫn còn chưa tính sổ đâu, nếu như hôm nay Lưu Bội Linh dám lập mưu tính
kế gì đó với anh thì cô ta chết chắc, khi đó thù mới thù cũ Tống Tranh
sẽ tính một lượt.
Lưu Bội Linh vừa nhìn thấy Tống Tranh đến đã
mừng rỡ không thôi, cô ta còn tưởng là anh sẽ không đến buổi tiệc này,
bây giờ Lưu Bội Linh chỉ cần làm theo những gì mà mẹ cô ta đã nói thì
mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, cho dù Tống Tranh có không chấp nhận thì gạo
cũng nấu thành cơm rồi.
Lưu Bội Linh nháy mắt ra hiệu với nhân viên phục vụ, cậu ta hiểu ý đi vào góc khuất nhanh tay bỏ thuốc
vào trong ly rượu sau đó mang đến cho Tống Tranh. Lưu Bội Linh thấy anh
nhận ly rượu nụ cười trên môi càng rạng rỡ, chỉ cần chờ đợi Tống Tranh
uống hết ly rượu đó là được rồi.
Nụ cười trên môi của Lưu Bội
Linh bỗng trở nên cứng đờ khi không thấy bóng dáng của Tống Tranh đâu
nữa, cô ta vội vàng đi tìm anh, vừa mới đi được vài bước đã thu được
Tống Tranh vào tầm mắt, Lưu Bội Linh thở phào một hơi quay trở về chỗ cũ cầm ly rượu lên uống. Tận mắt nhìn thấy chủ tịch Tống uống hết, cô ta
vui đến mức muốn nhảy lên, kế hoạch sắp thành công rồi.
Thấy anh
nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc, Lưu Bội Linh vội vã đi theo đến hành
lang của các phòng thì không thấy Tống Tranh đâu nữa. Bỗng, cảm thấy
trong người mình có gì đó rất lạ, cả người dần nóng lên khó chịu vô
cùng, rất nhanh Lưu Bội Linh đã hiểu ra vấn đề, cô ta đã bị trúng thuốc. Làm sao có thể chứ? Tại sao lại người trúng thuốc lại là cô ta? Tống
Tranh đâu rồi?
Bên ngoài buổi tiệc, Tống Tranh ngồi trong xe nới
lỏng cà vạt, khóe môi cong lên nở một nụ cười khinh bỉ, muốn chuốc thuốc anh đâu có dễ như vậy. Ngay từ đầu Tống Tranh đã rất cảnh giác với Lưu
Bội Linh nên hành động ra hiệu cho gã nhân viên phục vụ kia không qua
mắt được anh. Sau khi cầm ly rượu bị bỏ thuốc trên tay, Tống Tranh đã
tránh đi tầm mắt của Lưu Bội Linh, tráo ly của mình với ly của trợ lý
Đinh, Đinh Thất đã cầm ly rượu đó nhân lúc Lưu Bội Linh rời khỏi chỗ
ngồi đã tráo lại cho cô ta.
Đinh Thất từ bên ngoài bước vào bên
trong xe, ngồi ở ghế lái báo cáo tình hình: “Chủ tịch! Lưu Bội Linh đã
ngấm thuốc rồi ạ, cô ta không chịu nổi liền quấn lấy một người ở buổi
tiệc, người đó cũng đã say, hai người họ đã…” Nhớ lại hình ảnh táo bạo
mà mình vừa thấy, trợ lý Đinh hận không thể tự chọc mù mắt của mình, cậu không ngờ Lưu Bội Linh lại bạo như thế, sẵn sàng bám dính lấy ai đó để
thỏa mãn dục vọng của mình.
Tống Tranh tựa đầu ra phía sau ghế,
nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi lên tiếng: “Lưu Bội Linh đã từng dùng cách gì để chia rẽ tôi và Lan Lan thì bây giờ cậu hãy dùng lại y như vậy
đi.”
Đinh Thất gật đầu hiểu ý, chuyện này cậu sẽ đưa tiền bảo
nhân viên ở trong buổi tiệc làm chứ cậu không đích thân đi làm đâu, rửa
mắt không kịp, nó sẽ ám ảnh cậu tới già mất.
Ở Lưu gia, Đào Cẩm
Xuân thấy con gái không về lại không gọi điện báo gì cả thì vui vẻ không thôi, vậy là kế hoạch đã thành công, con rùa vàng sắp trở thành con rể
của bà rồi. Chỉ cần để Tống Tranh bị trúng thuốc rồi lột quần áo của anh sau đó nằm bên cạnh tới sáng thì coi như xong xuôi mọi chuyện.
Đào Cẩm Xuân không bao giờ ngờ được rằng thứ thuốc mà bà ta nói là thuốc mê nhưng Lưu Bội Linh lại hiểu nhầm ý của bà ta, cứ ngỡ rằng là thuốc kích dục nên đã mua và bỏ rất nhiều vào trong ly rượu.
Sáng hôm sau,
Đào Cẩm Xuân vẫn còn đang nằm trong chăn ấm nệm êm thì nhận được điện
thoại từ bệnh viện, bà ta hoảng hốt ngay cả đồ ngủ còn chưa kịp thay đã
chạy vào bệnh viện xem con gái. Cái gì mà sảy thai chứ? Trúng thuốc mê
thì làm được cái gì mà sảy thai?
Tập đoàn Tống thị
Trợ lý
Đinh bước vào trong phòng làm việc cất giọng báo Tống Tranh: “Chủ tịch!
Toàn bộ hình ảnh tối hôm qua và chuyện Lưu Bội Linh ăn chơi ở nước ngoài tôi đã đưa cho phóng viên rồi ạ. Sáng hôm nay, tôi nhận được tin Lưu
Bội Linh đã sảy thai, bị làm tới mức sảy thai.” Cậu nhấn mạnh câu cuối
cùng cho chủ tịch của mình nghe.
“Sảy thai?” Tống Tranh có chút
sửng sốt, kinh ngạc sau đó lại cười khẩy một tiếng, đúng là hại người
thành ra hại mình. Lưu Bội Linh là muốn chuốc thuốc rồi đẩy cái thai đó
lên người của anh? Muốn anh đổ vỏ? Thật nực cười!
Lưu Quân Tùng còn chưa hết bàng hoàng, cả kinh khi nghe con gái của mình
ngủ với đàn ông đến mức sảy thai thì thư ký lại báo rằng khắp các trang
mạng, các bài báo đều đồng loạt đưa tin về Lưu Bội Linh, nói con gái ông ngủ với đàn ông đến mức bị sảy thai rồi ăn chơi trác táng như thế nào
khi ở nước ngoài.
Đọc các bài báo, xem các hình ảnh Lưu Quân Tùng suýt thì ngất lịm đi, ông giận dữ đi nhanh vào phòng bệnh của Lưu Bội
Linh, thẳng tay giáng xuống mặt của cô ta một cái thật mạnh, Lưu Quân
Tùng tức đến mức ngực phập phồng, chỉ thẳng vào mặt của con gái: “Tại
sao tao lại có đứa con gái như mày chứ? Mày hãy xem chuyện tốt mà mày đã làm kìa, ngủ với đàn ông tới mức sảy thai, ở nước ngoài gọi điện về
luôn miệng nói học rất tốt, rất chăm ngoan, chăm ngoan tới mức đi chơi ở quán bar hàng đêm, cặp hết thằng này đến thằng khác. Mày! Mày đúng là
nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời của tao. Nếu biết mày như thế thì tao
đã bóp mũi cho mày chết kể từ lúc mày sinh ra rồi.”