Buổi họp lớp được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng, Lưu Lan và Trương
Minh Nguyệt vừa bước vào đã nhìn thấy Lưu Bội Linh đang ngồi trò chuyện
vui vẻ với mọi người, cả hai đồng loạt nhíu mày sau đó lại đồng thanh
cất giọng hỏi: “Tại sao Lưu Bội Linh lại ở đây?”
Một trong những
người ngồi ở bàn ăn lên tiếng trả lời: “Mọi người vô tình gặp Bội Linh ở bên ngoài, đúng lúc em ấy cũng đi ăn nên chúng tớ quyết định mời em ấy
gia nhập chung luôn cho vui.”
“Lưu Lan! Sao sắc mặt của cậu trông khó coi quá vậy? Cậu không vui khi em gái cậu có mặt ở đây sao?” Một
người bạn khác cũng lên tiếng.
Lưu Lan cười khẩy một tiếng, khinh bỉ liếc nhìn mấy người có mặt, giả vờ tốt lành cái gì chứ? Nếu không
phải Lưu Bội Linh là thiên kim tiểu thư thì các người có nịnh nọt, lấy
lòng như thế không? Trương Minh Nguyệt cũng bĩu môi khinh thường những
người này ra mặt, nếu không phải vì lớp trưởng cùng thầy chủ nhiệm nhắn
tin bảo hai người các cô đến thì còn lâu các cô mới đến. Lưu Lan được
bạn thân dìu đến ghế, mông vừa đặt xuống chưa kịp nóng đã có người mở
miệng hỏi: “Lưu Lan! Chân của cậu bị làm sao thế? Sao lại bó bột vậy?”
“Bất cẩn bị xe tông trúng thôi, cũng sắp lành rồi.” Lưu Lan lạnh nhạt trả lời.
Bạn học nữ đó gật gù vài cái rồi lại tiếp tục hỏi: “Dạo này cậu sao rồi?
Nghe nói cậu không còn làm nhạc nữa mà chuyển sang kinh doanh quán cà
phê cùng với Minh Nguyệt, không những thế mà cậu còn kết hôn rồi, chuyện này là thật sao?”
Lưu Lan nhếch môi cười nhạt, Lưu Bội Linh đúng là sinh cái miệng ra trước: “Phải, tôi cùng Minh Nguyệt mở quán cà phê, tôi cũng đã kết hôn rồi.” Cô đoán câu hỏi tiếp theo của cô ta chính là
nói về chồng của cô.
Quả nhiên đúng như những gì Lưu Lan vừa dự
đoán, vị bạn học nữ này đã hỏi đến chồng của cô: “Cậu cũng thật là, kết
hôn cũng không báo cho bạn bè biết một tiếng cứ thế mà âm thầm kết hôn,
tớ nghe nói chồng cậu là một người vô công rỗi nghề, cậu phải vất vả
gồng gánh cả một gia đình.” Cô ta nhìn Lưu Lan với cặp mắt thương hại.
Trương Minh Nguyệt mím môi nhịn cười, Tống Tranh từ khi nào lại trở thành
người vô công rỗi nghề vậy? Hóng hớt cũng không hóng cho tới, nhìn gương mặt thiếu hiểu biết của cô ta khiến cho cô cười muốn rụng răng. Trương
Minh Nguyệt đưa mắt nhìn Lưu Lan chờ đợi cô bạn thân của mình đáp trả,
bình thường bạn cô rất hiền nhưng một khi đã khó ở, khó chịu ở trong
lòng thì xéo xắt, đanh đá hơn ai hết.
Lưu Lan cũng muốn cười vào
mặt của vị bạn học cũ này, ngay bây giờ cô thật muốn gọi cho Tống Tranh
nói cho anh biết có người nói anh là người vô công rỗi nghề. Cô hít sâu
một hơi, đôi mắt sắc bén quét ngang cô bạn học cũ, thản nhiên đáp lại:
“Cậu lúc nào cũng nghe người ta nói nhỉ? Thế thì tôi cũng có nghe nói
nhà cậu phá sản rồi vì ba cậu biển thủ công quỹ, hiện tại vẫn đang bị
điều tra sự thật có đúng là vậy không?”
Cô ta mím môi,
trừng mắt nhìn Lưu Lan sau đó im lặng không nói gì nữa, Trương Minh
Nguyệt lén giơ ngón cái khen ngợi màn phản bác của cô bạn thân. Lưu Lan
nhướng mày, nhếch môi cười đắc ý, hổ không gầm lại tưởng hello kitty.
Lưu Lan chuẩn bị tinh thần đáp trả từng người một thì bất ngờ nhận được
tin nhắn từ Tống Tranh: “Khi nào cô về thì nhắn cho tôi tôi sẽ đến đón
cô.”
“Không phải tôi đã báo trước là tôi sẽ về cùng với Minh
Nguyệt hay sao? Có chuyện gì à?” Lưu Lan nhanh chóng nhắn lại, cô nhất
thời quên mất chuyện Trương Minh Nguyệt lỡ miệng tiết lộ chuyện bài hát.
“Là chuyện bài hát mà Thái Bách Trung đã ăn cắp.”
Lưu Lan đứng hình mất vài giây khi nhớ ra, nếu như Trương Minh Nguyệt không có lỡ miệng thì Lưu Lan còn nghĩ chắc là Tống Tranh giúp cô điều tra và đã có manh mối, nhưng bây giờ thì khác cô hơi híp hai mắt lại đưa cho
Trương Minh Nguyệt xem tin nhắn.
Trương Minh Nguyệt chỉ biết cười trừ sau khi xem tin nhắn, hai tay chắp lại ánh mắt cầu xin tha thứ,
trong lòng thầm giận dỗi Lê Trọng Hưng, cô đã cảnh cáo bảo anh tuyệt đối không được nói cho Tống Tranh biết thế mà anh vẫn không giữ mồm giữ
miệng, chưa gì đã chạy đi nói cho Tống Tranh biết.
Tống Tranh
ngồi ở nhà chờ đợi mãi vẫn không thấy Lưu Lan trả lời lại thì có chút
thất vọng, trong lòng rối bời, suy nghĩ ngổn ngang, lo lắng sợ cô đã
thật sự hết yêu. Ban đầu, khi soạn ra bản hợp đồng hôn nhân Tống Tranh
chỉ nghĩ đơn giản là cô sẽ giúp anh đóng kịch trước ba mẹ, còn anh sẽ
trả tiền cho Lưu Lan hàng tháng và giúp mẹ cô chữa bệnh. Tống Tranh lạnh nhạt với Lưu Lan vì cảm thấy cô quá hám danh lợi, có thể vì tiền mà bất chấp, anh thấy khinh thường, không thích người con gái như thế, thế
nhưng những lời nói mà Lê Trọng Hưng đã nói với anh lúc trưa khiến cho
anh suy nghĩ lại rất nhiều.
“Tống Tranh! Cậu không phải
vì Lưu Lan ham tiền mà không thích cô ấy, cậu đã thích Lưu Lan từ lâu
rồi chỉ đơn giản là không nhận ra mà thôi, cậu là quá vô tâm, lạnh lùng, cái tôi quá lớn nên mới không nhận ra tình cảm của mình. Nếu như cậu
không thích thì đã không chọn Lưu Lan trong số những phụ nữ xung quanh
cậu để trở thành người vợ trên danh nghĩa của mình, cậu có nhiều lựa
chọn nhưng trong đầu cậu chỉ có nhớ tới Lưu Lan mà thôi.”
Tống
Tranh đã từng chạy xe suốt một đêm từ thành phố khác quay về chỉ vì nghe Lưu Lan bị bệnh, đã suýt nữa phong sát một nữ ca sĩ vì dám bắt nạt cô,
anh luôn đặt cô ở trong tầm mắt. Tống Tranh tự đánh vào đầu của mình một cái thật mạnh, mắng bản thân quá ngu ngốc, tại sao không sớm nhận ra
tình cảm dành cho cô? Tại sao đợi khi Lưu Lan tâm đã lạnh, buông bỏ
không còn yêu nữa mới nhận ra chứ?
Bên này, Tống Tranh đang tự
dằn vặt, mắng bản thân thì bên kia Lưu Lan lại một lần nữa trở thành tâm điểm khi Lưu Bội Linh nói cô tham phú phụ bần: “Mặc dù anh rể nghèo
khó, không có nghề nghiệp ổn định nhưng anh ấy vẫn rất yêu chị ấy, vậy
mà chị ấy lại… lại có mối quan hệ không rõ với người đàn ông khác, em
nghĩ người đàn ông đó chắc hẳn mọi người ở đây đều biết đó chính là Tống Tranh chủ tịch của tập đoàn Tống thị.”
Bạn bè có mặt đều sửng
sốt không ngờ đến chuyện này, ai nấy đều quăng cho Lưu Lan ánh mắt khinh thường, chỉ trích cô là kẻ tham phú phụ bần, là một người không ra gì.