Có mẹ mình ở bên cạnh Lưu Lan, Tống Tranh yên tâm quay trở về Tống thị
tiếp tục làm việc, vừa bước vào bên trong sảnh anh đã nhìn thấy thư ký
cùng trợ lý của mình đi qua đi lại khẩn trương, lo lắng vô cùng. Tống
Tranh chậm rãi tiến đến khẽ chau mày hỏi: “Có chuyện gì mà hai người lại đứng ở đây vậy?”
Đinh Thất thấy chủ tịch của mình đã quay trở về thì mừng rỡ thở phào một hơi, cảm tạ trời đất: “Cuối cùng chủ tịch cũng về rồi, các cổ đông đã đợi chủ tịch gần nửa tiếng rồi ạ.”
Thư ký toát hết mồ hôi hột vì vị chủ tịch này, cô bị mấy cổ đông gây áp lực
muốn xỉu rồi. Tống Tranh nghe xong cũng không có gì gọi là vội vàng cả,
ngược lại anh còn chầm chậm sải bước, rõ ràng anh đã thông báo là dời
cuộc họp lại một tiếng, là do bọn họ thích đến đợi không thể trách anh.
Mấy cổ đông đó khẳng định là muốn kiếm chuyện gây khó dễ với Tống Tranh
nữa rồi, từ lúc anh nhận cái chức chủ tịch này thì cứ cách mấy tháng bọn họ lại họp rồi vạch lá tìm sâu, mục đích chính là muốn Tống Tranh từ bỏ cái chức chủ tịch này, mấy lão già ấy làm sao chịu được khi một người
đáng tuổi con cháu của mình lại trên cơ mình được.
Cuộc họp kéo
dài gần ba giờ đồng hồ thì kết thúc, thư ký Na Na đợi Tống Tranh đi vào
phòng làm việc mới dám mở miệng nói nhỏ với trợ lý Đinh: “Đinh Thất! Mấy vị cổ đông này cũng thật kỳ lạ đấy, chủ tịch chúng ta cũng đã đảm nhiệm chức vị này mấy năm rồi, vậy mà bọn họ vẫn chưa tâm phục khẩu phục nữa, suốt ngày cứ kiếm chuyện với chủ tịch.”
Đinh Thất khẽ cười đáp:
“Bọn họ lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, làm sao có thể chịu
khuất phục trước một người đáng tuổi con cháu mình chứ? Cách làm việc
của chủ tịch chúng ta rất quyết đoán, bọn họ sợ rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ không thể ngồi trên cái ghế cổ đông này nữa nên mới năm lần bảy
lượt gây chuyện với chủ tịch.”
Na Na gật gù cảm thấy đồng nghiệp
của mình nói rất đúng, trợ lý Đinh chưa kịp ngồi vào bàn làm việc của
mình thì đã bị Tống Tranh gọi vào. Đinh Thất nhanh chóng đẩy cửa đi vào
cất giọng nói: “Chủ tịch cho gọi tôi ạ.”
“Cậu giúp tôi
sắp xếp thời gian mở một cuộc họp lãnh đạo cấp cao vào ngày mai, tôi
muốn thu mua hai công ty là Triều thị và Thi Á.”
Trợ lý Đinh sửng sốt nhìn chủ tịch của mình sau đó gật đầu đáp lại ngay: “Vâng, tôi sẽ
đi sắp xếp ngay ạ.” Cậu rời khỏi phòng làm việc của Tống Tranh với vẻ
mặt hoang mang, không hiểu tại sao Tống Tranh lại đột nhiên muốn thu mua hai công ty nhỏ đó.
“Cậu giúp tôi sắp xếp thời gian mở một cuộc
họp lãnh đạo cấp cao vào ngày mai, tôi muốn thu mua hai công ty là Triều thị và Thi Á.”
Đinh Thất thấy chủ tịch của mình đã quay trở về
thì mừng rỡ thở phào một hơi, cảm tạ trời đất: “Cuối cùng chủ tịch cũng
về rồi, các cổ đông đã đợi chủ tịch gần nửa tiếng rồi ạ.”
Thư ký
toát hết mồ hôi hột vì vị chủ tịch này, cô bị mấy cổ đông gây áp lực
muốn xỉu rồi. Tống Tranh nghe xong cũng không có gì gọi là vội vàng cả,
ngược lại anh còn chầm chậm sải bước, rõ ràng anh đã thông báo là dời
cuộc họp lại một tiếng, là do bọn họ thích đến đợi không thể trách anh.
Mấy cổ đông đó khẳng định là muốn kiếm chuyện gây khó dễ với Tống Tranh
nữa rồi, từ lúc anh nhận cái chức chủ tịch này thì cứ cách mấy tháng bọn họ lại họp rồi vạch lá tìm sâu, mục đích chính là muốn Tống Tranh từ bỏ cái chức chủ tịch này, mấy lão già ấy làm sao chịu được khi một người
đáng tuổi con cháu của mình lại trên cơ mình được.
Trợ lý Đinh
sửng sốt nhìn chủ tịch của mình sau đó gật đầu đáp lại ngay: “Vâng, tôi
sẽ đi sắp xếp ngay ạ.” Cậu rời khỏi phòng làm việc của Tống Tranh với vẻ mặt hoang mang, không hiểu tại sao Tống Tranh lại đột nhiên muốn thu
mua hai công ty nhỏ đó.
Sau khi thu thập đủ thông tin, tài liệu
về hai công ty ấy Đinh Thất đã hiểu ra đôi chút, hai công ty đó hiện tại đang hợp tác với tập đoàn Lưu thị, thật không biết Lưu Quân Tùng lại
gây chuyện gì với bà chủ nữa, ông ta thật đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.
Lê Trọng Hưng bất ngờ đến tìm Tống Tranh, từ lúc bước vào phòng làm việc
của anh Lê Trọng Hưng chỉ nhìn cười cười không nói gì cả, Tống Tranh cau mày dừng hẳn công việc rồi hỏi thằng bạn cười như tên thần kinh có vấn
đề: “Lê Trọng Hưng! Hôm nay đầu óc của cậu có vấn đề à? Định đến đây
ngồi cười xong rồi về?”
“Tớ là đang đợi cậu xử lý xong
công việc rồi mới nghiêm túc nói cho cậu biết một chuyện mà tớ vừa nghe
được từ Minh Nguyệt.” Lê Trọng Hưng cười mỉm, mày nhướng lên đáp.
Tống Tranh hơi khựng người lại nheo mắt nhìn Lê Trọng Hưng, anh hắng giọng
vài tiếng sau đó đứng dậy bước đến chỗ ghế tiếp khách, chuyện nghe được
từ Trương Minh Nguyệt lại còn tới tìm anh thì chỉ có chuyện liên quan
đến cô vợ nhỏ của anh mà thôi: “Công việc tớ không vội, mau nói là có
chuyện gì đi.”
Lê Trọng Hưng phì cười, không phải mới nãy còn
lạnh lùng không quan tâm đến sao? Vừa biết chuyện có liên quan đến Lưu
Lan liền thay đổi sắc mặt bỏ công việc sang một bên luôn. Lê thiếu gia
lấy điện thoại ra mở bài hát của Thái Bách Trung sau đó đặt lên bàn cho
bạn thân mình nghe. Đọc ????????????yện hay ????ại ﹙ T????U????T????U???? ỆN.????N ﹚
“Lê Trọng Hưng! Cậu bị điên à? Sao lại mở bài hát của tên khốn Thái Bách
Trung cho tớ nghe thế?” Tống Tranh vươn tay tắt ngay lập tức, trừng mắt
khó chịu thốt lên.
“Bình tĩnh đi, cậu cứ nghe hết lời bài hát này đi.” Lê Trọng Hưng bật lại bài hát bắt buộc Tống Tranh phải nghe hết
bài. Anh mới vừa được Trương Minh Nguyệt vô tình tiết lộ cho biết ý
nghĩa và nguyên nhân bài hát ra đời, anh dám đảm bảo Tống Tranh mà biết
chuyện thì vừa vui vừa buồn cả ngày cho xem.
Tống Tranh kiên nhẫn ngồi nghe, âm thầm đánh giá giọng hát của Thái Bách Trung cảm thấy
giọng hát chỉ nghe được chứ không hay đến mức được mọi người khen ngợi
như trên mạng, nhưng lời bài hát thì anh thấy có gì đó không đúng lắm,
sao anh lại có cảm giác nó giống như câu chuyện lần đầu anh và Lưu Lan
gặp gỡ vậy?
Bài hát rất nhanh đã hết, Lê Trọng Hưng tựa lưng vào
ghế sô pha vắt chéo chân, cong khóe môi, cất tiếng hỏi: “Cậu nhận ra rồi đúng không? Bài hát mà Thái Bách Trung ăn cắp của vợ cậu chính là bài
hát nói về quãng thời gian cậu và cô ấy gặp nhau sau đó cô ấy yêu thầm
cậu đấy, tất cả tâm tư của vợ cậu đều được đặt trong bài hát này.”
Tống Tranh rơi vào trầm tư, anh thật sự không thể nào ngờ đến quãng thời
gian mà Lưu Lan yêu thầm anh lại đau khổ như thế. Trong bài hát có một
câu khiến cho Tống Tranh đau lòng chính là câu yêu thầm là một vở kịch
câm độc diễn, càng nghĩ đến từng câu từng chữ trong lời bài hát anh lại
muốn tự đánh mình, anh đúng là một kẻ khốn nạn mà.
Vốn dĩ là đang điều tra tìm bằng chứng chứng minh Thái Bách Trung ăn cắp bài hát, sau
khi biết được chuyện này càng khiến cho Tống Tranh đẩy nhanh tốc độ điều tra tìm kiếm, quyết tâm phải lấy lại cho bằng được bài hát này, bản
quyền bài hát này phải quay về với vợ của anh.
Năm giờ chiều, Trương Minh Nguyệt vừa quay xong quảng cáo liền đến đón Lưu
Lan đi họp lớp, trên xe Trương Minh Nguyệt tự thú chuyện bản thân lỡ
miệng tiết lộ cho Lê Trọng Hưng biết ý nghĩa bài hát, cô đợi bạn thân
của mình mắng một trận nhưng đợi mãi vẫn không nghe Lưu Lan nói gì, cô
nuốt nước bọt khẽ hỏi: “Lan! Sao cậu im lặng thế? Tức giận thật rồi?”
Lưu Lan khoanh tay bĩu môi hừ một tiếng: “Hôm nay tâm trạng tớ không được
tốt lắm, đợi khi nào tâm trạng tớ tốt lên tớ sẽ tính sổ với cậu.”
“…” Khóe môi của Trương Minh Nguyệt giật giật, bây giờ cô không biết là nên vui hay buồn khi tâm trạng của Lưu Lan không tốt, tâm trạng của bạn
thân cô mà tốt lên thì kiểu gì cũng bày ra một đống trò để xử lý cô.