Để không bị chú ý thì đám người đi vào Yangon đã thay đổi trang phục từ
sớm, họ mặc trang phục bình thường, chỉ có điều là những vết thương trên mặt khiến họ chẳng hề nhàn nhã như biểu cảm trên mặt.
Phó Đình Sâm vừa vào đã tập trung tìm kiếm vị trí của Tạ Du, lúc đi trên bờ biển, dây thần kinh của anh căng như dây đàn, híp mắt nhìn về phía
chiếc du thuyền cách đó không xa, nhanh chóng bước đến nhấc chân đạp lên đầu gối của Phó Quân một cái, ôm Tạ Du đang mê man vào lòng, nhíu mày
nhìn anh ta: “Bàn tay bẩn thỉu của mày không xứng chạm vào cô ấy.”
Phó Quân quỳ một chân trên đất, nhìn cánh tay trống không mà mỉm cười, sự
bình tĩnh ngập tràn trong ánh mắt, ngửa mặt lên: “Trước đây tao từng
muốn cạnh tranh công bằng, mày không đồng ý.”
Lần trước
Phó Đình Sâm tìm anh ta để gây sự, suýt nữa đã giết chết anh ta, ở đây
dưỡng thương rất lâu cũng không khôi phục lại được, đương nhiên là đánh
không lại Phó Đình Sâm.
Phó Đình Sâm đạp một cước kia
xong thì không để ý đến anh ta nữa, nhìn Tạ Du khó chịu cọ vào quần áo
của anh thì ôm cô chặt hơn, cúi đầu dịu dàng nói: “Ngoan, anh tới rồi,
không phải sợ.”
“Anh Phó.” Tạ Du ngửi thấy được mùi chanh quen thuộc trên người anh, an tâm hơn không ít, cả người cũng trở nên
yên lặng, bất tỉnh hoàn toàn.
Phó Quân thấy cô dựa dẫm
vào anh như thế thì ánh sáng trong mắt hoàn toàn tắt lịm, cho tới bây
giờ, ở trước mặt anh ta, cô đều là tỏ ra quật cường và để phòng, sơ hở
một chút là bị cô cắn một cái.
Đại bộ phận người trên bãi biển đã bị giải quyết, còn may mà Z sai người đi hết cho nên Tạ Trình
mới có thể đem người lại đây mà không ai chú ý đến.
Phó
Đình Sâm cởi áo khoác ra trải lên tảng đá bằng phẳng, cẩn thận đặt Tạ Du lên trên đó, hôn trán cô một cái, giương mắt nhìn về phía ca nô phía
sau lưng Phó Quân nâng mày lấy tay xoa vết thương ở môi: “Đừng có mơ.”
Thứ chờ đợi anh ta chính là nhà tù.
Phó Quân cong khóe môi, giang hai cánh tay nhìn về phía chiếc ca nô thấy
chuyện không ổn nên đã quay trở lại, trong ánh mắt chứa sự nhẹ nhõm chưa từng có.
“Chúng ta làm một giao dịch đi.”
Thấy anh ta không có ý định chạy, Phó Đình Sâm ôm Tạ Du lên, cô bị gió biển
thổi lâu nên run rẩy hết cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi, tâm
trạng, cơ thể đều không ổn.
Anh không có tâm trạng để nói chuyện với Phó Quân, nhìn Tạ Diệc đi về phía này, xoay người lạnh lùng
nói: “Mày không có tư cách.”
“Tao nói muốn cô ấy, mày có cho không?” Phó Quân nhẹ giọng cười, nửa thật nửa giả nói.
“Nằm mơ.” Phó Đình Sâm cất bước rời khỏi.
Nhiệm vụ của Tạ Trình đã hoàn thành, lần này Z không thể chạy thoát, thi thể
của Sở Dực được tìm thấy trong biển, Phó Quân cũng bị tóm lên để thụ án
và phán tội.
Đường dây buôn bán hàng cấm trong nước bị
nhổ tận gốc, Tạ Diệc cũng bị điều tra, cũng may là dược phẩm không có
quan hệ trực tiếp với đường dây của Z, chỉ bị phạt một khoản và cưỡng
chế ngừng sản xuất để chỉnh đốn.
Nhà họ Phương, nhà họ Tạ và nhà họ Phó nhanh chóng khôi phục lại từ trong khó khăn, dường như
mọi chuyện lại trở về với đúng quỹ đạo của nó.
Tạ Du được đón về nhà thì trốn ở trong tủ chén không ra ngoài, không ăn không
uống, từ chối giao tiếp với bất kỳ ai, Phó Đình Sâm cũng không ngoại lệ.
Người gầy gò cả đi, có người đến thì bắt đầu rúc ở trong góc mở to cặp mắt vô thần nhìn chăm chú, làm cho người ta đau lòng nhưng không thể làm gì
được.
Trí nhớ của cô đã được khôi phục, tình trạng còn
bết bát hơn so với dự đoán của bọn họ, đến mỗi ban đêm, nhìn thấy người
thì sợ vô cùng, phần lớn thời gian dành để khóc và thét chói tai, như là có cái ác mộng gì đáng sợ vô cùng vây quanh cô.
Sở Dực
chết dưới đáy biển, không có ai biết lúc đó xảy ra chuyện gì, cô nhận
lấy mọi lỗi lầm, hãm sâu ở trong ác mộng, trốn tránh hiện thực, trốn
tránh mọi người.
Phó Đình Sâm nửa quỳ ở trước ngăn tủ gõ cửa tủ: “Nhuyễn Nhuyễn, anh lén lấy Coca cola cho em này.”
Trong tủ chén không có chút tiếng động nào, Phó Đình Sâm cũng không gấp, mắt
nhìn mấy người đàn ông đang yên lặng đứng ngoài cửa phòng ngủ, cất cao
giọng: “Nhuyễn Nhuyễn, anh để đây nhé, nếu như em sợ thì chờ anh đi rồi
uống.”
Mấy ngày nay bọn họ phát hiện ra rằng những thứ
Phó Đình Sâm đưa vào là sẽ hết, cho nên một ngày ba nữa của Tạ Du được
đặt lên vai Phó Đình Sâm.
Phó Đình Sâm không hề rời đi,
đẩy mấy người ra khỏi phòng, đóng cửa lại tựa ở trên ván cửa chờ, ngón
tay không tiếng động đập vào trên ván cửa.
Một cái.
Không tiếng động.
Hai cái.
Không tiếng động.
Ba cái.
Trong tủ chén xuất hiện những tiếng sột soạt.
Phó Đình Sâm nâng mắt, một lát sau mới nghe thấy cửa tủ được kéo ra từ từ,
một bàn tay trắng nõn vươn ra, ngay sau đó là tiếng lon coca bị kéo vào
két két.
Thấy thời gian cũng đã trôi qua kha khá, Phó
Đình Sâm cất bước đi qua, ngồi xuống trước ngăn tủ đối diện với ánh mắt
kinh ngạc của Tạ Du, vẫy tay với cô: “Nhuyễn Nhuyễn, qua đây.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tràn ngập sự kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy
Phó Đình Sâm mỉm cười giang hai cánh tay, ngón tay của cô giật giật, qua đủ năm phút đồng hồ mới chậm chạp vô cùng, không nói một lời mà xông về phía anh.
Phó Đình Sâm ôm cô vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về đầu vai đang co ro của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, không sợ.”
Cơ thể của Tạ Du cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo nhỏ cọ vào chiếc cổ
ấm áp của anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người của anh, mũi đau nhức,
tựa vào trong lồng ngực của anh mà khóc thút thít.
Người
đàn ông bên ngoài nghe được tiếng khóc trong phòng, hai mặt nhìn nhau,
đều thấy được sự an tâm từ trong mắt của đối phương.
Khóc được là tốt rồi.
Bọn họ tìm được bác sĩ tâm thần tốt nhất để liên tục phân tích tình trạng
của Tạ Du, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì mới bắt đầy xử lý sai lầm của Tạ Diệc.
Những tổn thương mà Tạ Diệc đã từng gây ra cho Tạ Du cũng không thể bỏ qua.
Những thứ này không phải chuyện mà Tạ Du và Phó Đình Sâm nên tham dự.
Tạ Du khóc mệt thì bắt đầu ngủ, tựa lên vai của Phó Đình Sâm mà ôm không
chịu buông tay, viền mắt hồng hồng, chóp mũi cũng hồng, mặc dù ngủ cũng
thút tha thút thít mà khóc nấc, vừa yếu đuối vừa đáng yêu.
Phó Đình Sâm đặt cô lên trên giường lớn mềm mại, ngồi bên giường vỗ nhè nhẹ lên bả vai cô, dỗ cô ngủ: “Nhuyễn Nhuyễn ngoan, không ai có thể làm tổn thương em nữa.”
Mùa đông.
Cơ thể vốn đã
được chăm sóc tốt lên nhưng lại bị Sở Dực kích thích trở nên nghiêm
trọng, cộng thêm vài ngày không ăn không uống không gặp ai, quả thực gầy đến mức như lột một tầng thịt vậy.
Cô vẫn trốn trong
phòng không gặp ai như cũ, buổi tối cũng sẽ ngủ ở trong tủ quần áo,
ngoại trừ thân cận với Phó Đình Sâm một chút ra thì chẳng hề thân thiết
với ai.
Lần này bệnh đến mãnh liệt, không đến vài ngày cô đã phải truyền nước, trên mu bàn tay mịn màng tràn đầy máu ứ đọng, cơm
nước nấu nướng tỉ mỉ cũng khó có thể nuốt xuống, cả ngày dựa vào dịch
dinh dưỡng để duy trì dinh dưỡng mà cơ thể cần.
Tạ Du cảm thấy bản thân ngơ ngơ ngác ngác cả ngày, không phân biệt nổi giấc mơ và hiện thực, thường xuyên khóc trong mơ đến khi tỉnh lại, không ai dỗ
được.
Chuyện duy nhất khiến cô an tâm đó chính là vừa mới tỉnh dậy là đã có thể nhìn thấy Phó Đình Sâm canh giữ bên cạnh giường
của cô không rời một tấc.
Đợt thi cuối kỳ ở trường sắp
đến, Phó Đình Sâm phải trở về hai ngày, Tạ Du được Phó Đình Sâm chăm sóc đã có thể bắt đầu ăn cơm, có điều mỗi lần ăn là phải nôn một lần, Phó
Đình Sâm cẩn thận khống chế sức ăn của cô, khi sắp nôn là không đút thêm nữa.
Cơ thể lại không thấy chuyển biến tốt đẹp, cả ngày ngâm mình ở trong bình thuốc, trong miệng lúc nào cũng thấy đắng.
Hôm nay Phó Đình Sâm không có mặt, người hầu không được sự cho phé thìp
không thể đến lầu hai, cô khát vô cùng, trong phòng đều là dịch dinh
dưỡng và dịch thuốc, cô nhổ kim tiêm trên mu bàn tay, đến phòng bếp tìm
nước uống.
Không biết người hầu nào đặt rượu ở trong
phòng bếp mà quên cất đi, trong bình thủy tinh hình lập phương trong
suốt là chất lỏng cũng trong suốt, còn thừa lại hơn một nửa, Tạ Du bị
quỷ thần xui khiến mà cầm lấy cái bình mang về phòng ngủ.
Dưới đèn chỉ nhìn thấy rượu trắng trong suốt trong tay, mở ra cúi đầu hít một hơi, gay mũi, cay.
Nàng nhăn mũi một cái, bác sĩ từng nói trước khi đi ngủ cũng có thể uống một chts rượu cho ấm, có điều xưa nay cô chưa từng uống rượu, cũng không có ai cho cô uống rượu để ngủ.
Không có Phó Đình Sâm bên
cạnh, cô cảm thấy ban đêm lạnh kỳ lạ. Bên ngoài có một trận tuyết lớn,
trong cửa sổ dường như cũng có thể cảm nhận được cái lạnh bên ngoài
xuyên thấu vào, gáy của cô bắt đầu thấy lạnh, giật cái chăn trên giường
xuống bọc chính mình thành một đống, chỉ lộ ra một cái tay cầm lấy bình
rượu.
Cô ngồi trên mặt thảm ấm áp, dựa vào mép giường,
trên khuôn mặt to bằng bàn tay có biểu cảm do dự, liếm liếm môi, khuôn
mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Buổi tối của mấy ngày hôm trước cơ bản là cô
không ngủ được, đã có cả quầng thâm mắt.
Cô phát hiện ra
trong con ngươi đã bắt đầu có tơ máu màu đỏ, khi Phó Đình Sâm trở về mà
phát hiện thì nhất định sẽ lại đút cho cô uống thuốc Đông y khó có thể
nuốt xuống.
Nghĩ đến thuốc Đông y đen thùi lùi, cô nhăn
mũi một cái, so sánh xong thì thấy rượu còn dễ uống hơn, uống say rồi
thì không lo buổi tối sẽ tỉnh lại nữa.
Vì đã xây dựng tâm lý trong lòng xong, cô lè lưỡi liếm nắp bình một cái, lúc nãy chạy lên
nhanh quá, quên cầm một cái chén, bây giờ thực sựu chẳng nghĩ được cách
gì khác hơn là cầm bình rượu uống.
Một ngụm vào bụng, từ
đầu lưỡi đến yết hầu đều nóng hừng hực, kích thích cho cái mũi của cô
cay nồng theo, nước mắt tràn ra đầy viền mắt.
Rượu trắng thứ này uống một ngụm cái là như nghiện vậy, muốn uống ngụm thứ hai ngụm thứ ba.
Câu rượu ấm người này chẳng sai, cô uống rất chậm, nhưng độ ấm trên sàn nhà bốc hơi lên vừa lúc làm cồn trong cơ thể cô bùng phát lên, cả người như là tôm hùm nhỏ được nấu chín, lộ ra bên ngoài một tầng hồng nhạt, cực
kỳ mê người.
Tạ Du lắc lắc cái đầu leo ra từ trong thảm, quá nóng, bây giờ cô hoàn toàn mơ màng.
Trong thoáng chốc cô gặp được một bóng người lấp ló, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hít hà, sự kinh hãi trên mặt biến mất, nở nụ cười: “Anh Phó, ôm ~”
Ngay sau đó cô rơi vào vòng ôm quen thuộc, mùi chanh thơm ngát làm cho cô
rất an tâm, người đàn ông ôm cô rồi ngồi xuống, lấy chai rượu trong tay
của cô đi, cô bất mãn ê a muốn lấy lại thì bị ôm vào ngực: “Nhuyễn
Nhuyễn, không được uống.”
Tạ Du tủi thân chu miệng, nhu nhược uốn éo trong lòng ngực của anh, đôi môi mang theo mùi rượu đặt ngay cần cổ anh.
“Anh ta chỉ cho em ăn bánh màn thầu, rau xanh cộng thêm món cháo không ngon!”
“Mỗi ngày chỉ biết dùng kim đâm tay em, tiêm thuốc tê vào em, em muốn chạy nhưng chẳng có sức, cũng không có sức đánh anh ta.”
“Còn dùng xích sắt to như vậy để khóa em.” Tạ Du phóng đại sự to lớn của
chiếc khóa sắt, vén ống tay áo ngủ lên lộ ra cổ tay trắng nõn, cố ý đưa
đến trước mắt anh cho anh xem: “Ở đây đau lắm lắm!”
“Bọn họ còn nhấn em vào trong nước, nhưng mà nước quá lạnh, em sặc nước, khóc nữa.”
“Còn có người bóp cổ em.”
“Anh ta còn bắt em quên anh nữa.”
“Em không thích anh ta đâu.”
Tạ Du nhỏ giọng cáo trạng, vừa khóc vừa nói, từ lúc trở về đến bây giờ thì đây lần đầu tiên cô mở miệng, mấy ngày hôm trước mặc dù có khóc có quấy thì cũng không chịu nói một chữ, chỉ thỉnh thoảng nói mớ vài câu đứt
quãng trong mơ.
Phó Đình Sâm xoa cổ tay cô: “Còn có oan
ức gì nữa thì nói hết cho anh nghe, anh báo thù cho em, cũng ghim kim
lên người anh ta, chỉ cho anh ta ăn bánh màn thầu không cho nước, cũng
xích anh ta lại có được không?”
Tạ Du suy tư về chuyện đó, nghiêng đầu tựa ở trên vai anh: “Bọn họ là người xấu, phải giao cho chú cảnh sát để phạt nặng.”
Cô gái trong lòng ngực mở to đôi mắt trong suốt, không hề trống rỗng không có tiêu cự giống như mấy ngày hôm trước, như là rượu thấm vào vậy, có
mùi vị say lòng người.
Phó Đình Sâm cúi đầu hôn vào khóe
mắt cô một cái: “Người xấu giao hết cho cảnh sát, sẽ không ai thoát ra
được, Nhuyễn Nhuyễn có thể an tâm mà ngủ.”
Tạ Du không
còn mềm mại không xương mà dựa vào trên người anh nữa, chậm rãi dựng
thẳng cơ thể mềm mại lên, nằm úp sấp ghé vào lỗ tai anh: “Nhưng mà em
đẩy Sở Dực.”
“Em chỉ mới đẩy nhẹ một cái, hắn ta đã đập vào trong tảng đá rồi.”
Nói đến đây cô bắt đầu im lặng, ngón tay vịn bả vai anh không hề cử động,
một lát sau mới run giọng mở miệng: “Em giết chết hắn ta rồi. “