Giải quyết xong Phó Quân thì cô bắt đầu tìm chìa
khóa. Trong túi áo của anh ta và xung quanh giường, hoàn toàn không tìm
được bất kỳ thứ gì làm từ kim loại.
Tạ Du cảm thấy thuốc
tê bắt đầu phát huy tác dụng, cô ngồi xuống tựa vào đầu giường cứng rắn, đạp Phó Quân đang ngã nằm trên giường xuống dưới đất, sau đó quan sát
gian phòng.
Nơi đây giống như một căn nhà nhỏ bị bỏ
hoang, dưới đất là sàn nhà bằng gỗ tan hoang, xập xập xệ xệ, nhưng còn
có thể nhìn ra vết tích tu sửa, ngoại trừ một cái giường lớn thì ở giữa
còn có một cái bàn, trong góc phòng đối diện là một đống ván gỗ lộn xộn, không biết chôn thứ gì ở dưới.
Ván cửa không được đóng
chặt, đại khái cũng là vì chắc chắn rằng cô không chạy thoát được cái
xích sắt này nên cũng không có cách khác để dự phòng.
Theo góc độ của cô thì có thể thấy được bãi cát bên ngoài phòng và biển rộng phía xa.
Đến bây giờ cô mới nhận ra được rằng nhiệt độ bên này rất cao, áo lông trên người đã bị cởi ra, áo lông vừa dày vừa nặng và quần áo trong làm cho
cô có chút khó chịu, nhưng lúc này đã không rảnh để quan tâm nữa rồi.
Sau khi phân tích xong hoàn cảnh của căn nhà này, cô tựa vào trên đầu
giường, cũng chẳng thèm quan tâm việc quần áo bị cọ bẩn, nghĩ lại về thứ tiếng Anh sứt sẹo dính đầy khẩu âm khi vừa mới tỉnh lại lúc nằm trong
rương, đoán rằng ở đây có lẽ là khu Thái Lan hoặc Myanmar.
Phó Quân tỉnh lại rất nhanh, lúc bò dậy từ dưới đất thì nhìn thấy Tạ Du yên tĩnh nằm ở trên giường, lại nhìn khóa sắt trên cổ tay của cô mà nâng
khóe môi, kéo cái đinh ở trên nhẫn ra chọc nhẹ vào ngón tay của cô rồi
dịu dàng nói: “Một lát nữa sẽ có người thay quần áo cho em, tạm thời thì chúng ta vẫn còn phải ở chỗ này thêm vài ngày nữa.”
Chờ
cho thuốc tê hoàn toàn ngấm vào, cô bắt đầu mê man ngủ thì Phó Quân mới
dùng vân tay mở khóa sắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ vể ở chỗ da
ngón tay mới vừa bị xước của cô. Da của cô quá non mịn, không chịu được
chút cọ xát nào, không may là ở đây không có vải sạch hay dụng cụ tẩy
rửa, anh ta định thừa dịp có người giúp cô thay quần áo để đi tìm băng
gạc sạch và cồn.
Một người phụ nữ bản địa ôm quần áo sạch kiểu dáng mới nhất gõ cửa một cái, anh ta miễn cưỡng nghe hiểu thứ
tiếng Anh kém chất lượng kia, đây là người chăm bẵm ba bữa khi mà anh ta đang bị thương.
Chờ khi Tạ Du tỉnh lại, cô phát hiện
dưới thân đã được thay đệm chăn mềm mại sạch sẽ, trên cô tay bị khóa
bằng khóa sắt được buộc thêm vải màu trắng, nhìn quanh bốn phía nhưng
không thấy Phó Quân, chỉ mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng nồi chén va
chạm truyền vào, còn có mùi thơm của thức ăn, rốt cuộc thì cô cũng cảm
nhận được sự đói khát, gắng sức huơ cánh tay mất hết sức lực làm khóa
sắt kêu leng keng.
Phó Quân bưng hai cái đĩa đi vào, đặt ở trên bàn, giật đèn điện vàng vàng trên đỉnh đầu, khuôn mặt tươi cười: “Tới dùng cơm.”
Tạ Du ngồi trên giường không nhúc nhích, Phó Quân không được trả lời nhưng trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc khó chịu gì, lại bưng thêm hai bát cháo vào từ bên ngoài, cầm bát đũa đã được rửa sạch sẽ đặt ở bên cạnh
cái bát, ngồi trước bàn gỗ bắt đầu ăn.
Tạ Du nhìn lướt qua bàn.
Trên bàn có rau xanh, ba cái bánh bao, hai chén cháo.
“Xung quanh nơi này rất nguy hiểm, nếu như em chạy lung tung thì có thể sẽ
chạy vào trong phạm vi tranh đoạt của những thế lực khác nhau. ” Phó
Quân ngước mắt nhìn cô, tống khứ đi sự u ám lúc trước và sự hiền lành từ trước đến nay trong cái hoàn cảnh chán nản này.
Cả người anh ta dường như đã hoàn toàn thả lỏng ra, trong mắt chứa đầy sự vô tư và mong đợi đối với tương lai.
Tạ Du đứng dậy đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, bỏ qua khóa sắt trên cổ
tay, ăn từng miếng cháo gặm từng miếng màn thầu chẳng hề ngon lành gì,
rất ít khi đụng đến rau xanh.
Buổi tối, không biết Phó
Quân đi nơi nào, tiêm thuốc tê vào người cô, nhốt cô vào trong phòng,
ngày thứ hai mới bưng cơm nước qua đây.
Cứ bình an vô sự
như vậy mà sống hai ngày, chạng vạng ngày thứ ba, Tạ Du lại bị đánh
thuốc mê một lần nữa, trước khi mất đi ý thức thì thấy được Sở Dực cùng
với Z mặc đồ đen từ đầu đến chân ở phía sau hắn ta.
Cùng lúc đó.
Trong núi sâu cách khu Tam Giác Vàng không xa, trong khu rừng không bói ra
được chút ánh sáng nào, có mấy chục người chia làm vài tiểu đội hành
quân gấp gáp giữa những rễ cây to lớn đan chéo vào nhau.
Điểm đích của bọn họ lần này là Yangon.
Nhìn kỹ thì một nửa người trong số đó có trang phục khác hẳn với đội được
huấn luận nghiêm chỉnh kia, một người chỉ huy là Tạ Diệc, người còn lại
là Phó Đình Sâm.
Bọn họ từ Vân Nam rồi qua Tam Giác Vàng, đến nơi mà Phó Quân biến mất để điều tra thì lại phát hiện ra đó chỉ là ngụy trang. Sau đó lại bất ngờ gặp Tạ Trình đang thực thi nhiệm vụ bí
mật, mấy người vừa chạm mặt thì biết được song phương có chung một mục
tiêu là Z.
Cũng may là Tạ Trình đã sớm nắm rõ khu vực
này, Z gần như là một sự tồn tại có thể dùng một tay để che trời ở mấy
nước này, tìm kiếm hắn ta cũng không dễ dàng gì. Nhưng Phó Quân không am hiểu ẩn nấp, bởi vậy một khi đã xác định được địa điểm thì bắt đầu
tránh né lực lượng vũ trang bản địa bằng cách đi xuyên qua rừng sâu ngay lập tức để chạy đến cứu người.
Mấy ngày nay Phó Đình Sâm và Tạ Diệc đều chưa được nghỉ ngơi ngơi nhiều, trên mặt bôi màu để ngụy trang, mặc trang phục rằn ri tác chiến trên người. Phó Đình Sâm đã từng chịu khổ ở bộ đội thì chẳng nói làm gì, kẻ làm người ta bất ngờ chính
là Tạ Diệc, chẳng thể ngờ được người đứng đầu giới kinh doanh sống trong nhung lụa cũng có thể theo kịp bọn họ, cùng ăn cùng ngủ, không hề làm
lỡ tốc độ một chút nào.
Tất cả mọi người trở nên căng thẳng, bọn họ không biết Sở Dực sẽ kích động Tạ Du như thế nào.
Tạ Diệc mới là người lo lắng nhất ở đây.
Bởi vì có Z nên anh ta mới có thể đứng vững ở Lệ Thành một cách nhanh
chóng, năm đó anh ta đi trước một bước mà lấy được phương pháp từ chỗ Tạ Du, nhà họ Tạ cũng không sống tốt, sau cái chết của mẹ anh ta, con số
tiêu phí khổng lồ của phòng thí nghiệm đào rỗng của cải của nhà họ
Tương. Tạ Du bị trói đi, anh ta cũng không vội đi cứu cô trước mà ngược
lại, đến phòng thí nghiệm ép bố mình nghiên cứu thuốc trước.
Lúc đó, ngoại trừ mục đích muốn cứu Tạ Du, thứ anh ta nghĩ đến nhiều hơn vẫn là lợi ích.
Bởi vì cần vốn liếng mà Z cho anh ta để dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cho nên mới đưa dược phẩm đời thứ nhất cho anh ta.
Niêm phong ký ức của Tạ Du, thứ nhất là bởi vì lúc đó cô bị sự mất khống chế vây kín, thứ hai cũng là bởi vì không muốn Z chú ý tới Tạ Du một lần
nữa, khi đó không có ai ngờ được rằng một cô bé đến một chữ cũng không
nhận rõ lại có thể nhớ được phương pháp điều chế khó đến như vậy.
Phương pháp điều chế kia là do mẹ để lại cho Tạ Du, từ góc độ nào đó mà nói
thì anh ta thực sự đã lợi dụng Tạ Du, tự tay anh ta cũng đã đem đến sự
đau khổ ấy đến cho cô, cho nên sau này anh ta đã cố gắng hết sức để bù
đắp.
Khi đó anh ta còn trẻ, tuy rằng rất yêu em gái,
nhưng cảm thấy con nít rất dễ quên, thời gian sẽ chữa lành hết tất cả,
anh ta gắng sức bù đắp là được, không ngờ được là về sau tâm trạng của
cô khống chế, tính cách của Tạ Du biến đổi lớn, anh ta mới thấy bản thân sai lầm đến mức nào.
Tạ Diệc không phải một kẻ có thể
nhận sai một cách dễ dàng, anh ta chưa từng nhận lỗi trước mặt bất kỳ
ai, giấu diếm tất cả mọi thứ, thậm chí khi biết Phó Đình Sâm có ý định
giúp Tạ Du tra rõ chuyện năm đó thì còn cản một chân, gây trở ngại cho
mạng lưới quan hệ của nhà họ Giang.
Mấy năm nay anh ta
vẫn ngoài sáng trong tối cố hết sức để làm tan rã thế lực của Z ở Lệ
Thành, cũng đã thực sự làm được, anh ta quá tự tin, tống Sở Dực biết hết mọi chuyện ra nước ngoài, Đơn Lương sa lưới, làm tan rã thế lực của Z ở Lệ Thành. Lúc bấy giờ mới không để tâm chút nào đến hậu quả mà hủy diệt cách điều chế đi.
Thứ thuốc này không được lưu thông
trên thị trường, chỉ tồn tại trong chợ đêm, đa số là từ tay anh ta chảy
vào tay Z, giá cả được đẩy lên tận trời, đây là tâm huyết của mẹ, cũng
là thứ mà bà để lại cho Tạ Du.
Sau khi Tạ Du lên đại học
thì anh ta đã bắt đầu tính đường thay cho Tạ Du, anh ta chuyển đại bộ
phận cổ phần của công ty sang tên của Tạ Du, toàn tuyến sản xuất hậu cần ngừng hoạt động.
Anh ta biết thứ thuốc này rất hữu hiệu
đối với quá trình trị liệu ung thư, thí nghiệm lâm sàng trong phòng thí
nghiệm rất thành công, tác dụng phụ rất thấp, loại thuốc này sớm muộn
rồi cũng sẽ nổi tiếng trên thị trường, mà người sở hữu phương pháp sản
xuất là Tạ Du sẽ có quyền phát biểu tuyệt đối, anh ta hy vọng có thể
giao dây chuyền sản xuất sạch sẽ vào trong tay cô.
Vốn
tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, không ngờ được rằng Z tìm ra
được Sở Dực, sau đó Sở Dực phản bội, về trong nhà khích bác ly gián
khiến Tạ Du và anh ta xa cách, bây giờ còn ép Tạ Du đi.
Tạ Diệc biết rất rõ Z muốn làm cái gì.
Z không lấy được phương pháp điều chế trong tay anh ta, vậy thì chỉ có
thể lấy ở chỗ Tạ Du, mà quá trình này bắt buộc phải kích thích Tạ Du nhớ lại khoảng ký ức bị khóa kia.
Chuyện này đã thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
Khi bọn họ chạy tới Yangon thì Tạ Du đã bị Sở Dực đưa tới bờ biển.
Bọn họ cũng không định dùng phương pháp ôn hòa để thôi miên Tạ Du làm cô
lấy lại được ký ức, Z muốn trả thù, Sở Dực muốn trả thù, mà tất cả sự
khổ đau này đều rơi vào người Tạ Du.
Phó Quân ở bên cạnh
nhìn, đốt ngón tay vì bóp chặt trong một khoảng thời gian dài nên bắt
đầu trắng, nhưng cũng không hề ngăn cản.
Mấy ngày nay vẫn bị Phó Quân tiêm thuốc tê, lúc này hiệu lực của thuốc tê trên người còn chưa kịp tiêu tán đã bị kéo ra bờ biển, nước cũng không lạnh, ánh nắng
ấm áp dễ chịu, nhưng càng vào trong lại càng thấy lạnh, Sở Dực kéo Tạ Du đã hoàn toàn mất hết sức lực đi vào sâu bên trong.
Z đeo kính râm đi theo phía sau.
Cho đến khi nước biển không còn qua cổ cô nữa mới dừng lại, Sở Dực cầm tóc
của Tạ Du, cho cô vào trong nước, trước khi ra biển, để ép cô nhớ lại
những kí ức đã quên, anh ta đã ám chỉ tâm lý, bởi vậy khoảng nước biển
này đối với người thường mà nói thì ấm áp thoải mái, nhưng đối với Tạ Du mà nói thì lại lạnh đến tận xương như là trong trí nhớ.
Cô sặc nước, rồi lại bị nhấn xuống nước lần nữa, đến cả sức lực để giãy giụa cũng không có.
Sau khi bị bóp cổ lôi ra ngoài từ trong nước, cô gắng sức hít lấy một hơi
lớn, trong lỗ mũi tràn đầy nước, cả người run rẩy, cô không biết đây là
mơ hay là thực.
Sự sợ hãi bất tận lan khắp toàn thân,
nước biển lạnh lẽo thấu xương cọ rửa lý trí đang từ từ bị ăn mòn, ngay
khi cô cảm thấy ý thức sắp biến mất vì không thể hít thở nổi thì một
tiếng súng vang rền bên tai.
Cần cổ được buông ra, cô mở
mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy trên bờ biển có một bóng người mờ mờ đang
đi về phía này, cô bị Sở Dực kéo theo lặn xuống dưới đáy biển.
Một súng này đánh nát ám chỉ tâm lý và thôi miên tầng thấp của Sở Dực, kéo
cô ra từ hồi ức một cách mạnh mẽ, loại kích thích này đối với cô mà nói
thì vô cùng nguy hiểm, nhưng dưới tình huống như thế thì nó hữu hiệu
nhất.
Trong nước biển, tứ chi vô tri vô giác từ từ phục
hồi sức mạnh, tuổi của Sở Dực cũng không nhỏ, kéo theo Tạ Du bơi xa như
vậy thì cũng từ từ mất đi sức lực, thừa dịp lúc này, phản ứng đầu tiên
sau khi Tạ Du tỉnh táo lại là đẩy người bên cạnh ra, lại không ngờ được
rằng Sở Dực đập vào tảng đá nhọn vì lực quán tính, máy bắn ra ngay tại
chỗ.
Cô ngây dại, bơi lên trên mặt nước, yên lặng nhìn hai tay, cô đã giết người.
Tiếng súng xa xa vẫn còn đang tiếp tục, cô nhìn theo âm thanh, chỉ có thể
nhìn được mấy bên đang giao chiến. Chẳng nhận ra ai cả nên cô cũng không dám đi sang, muốn thừa dịp lúc này không ai để ý để trốn đến một nơi an toàn, nếu như Phó Đình Sâm và anh trai đến cứu cô, bọn họ nhất định sẽ
đến tìm cô.
Đang muốn đi đến tảng đá lớn phía sau, vai cô đột nhiên nặng thêm, vai bị kéo đi về phía sau, nhất thời không phản
ứng kịp, cô lại bị ép uống thêm vài ngụm nước, giãy dụa muốn bơi lên
trên mặt nước, lại bị người ở phía sau kéo xuống dưới nơi sâu hơn.
Cảm giác sợ hãi khi không thể thở nổi kéo đến lần thứ hai, trong óc cô đột
nhiên có vô số khoảng ngắn kéo vào, sau đầu giật giật mà đau, lúc đầu là đau như bị kim châm, cuối cùng là như bị búa tạ đập vào đầu.
Sau khi Phó Quân đưa cô đến nơi an toàn thì chỉ thấy cô co ro cơ thể, khổ sở ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Cái loại đau đớn này kéo dài rất lâu, gần như là hoàn toàn phủ kín cô,
không nghe được, chẳng cảm giác nổi thứ gì, mở mắt ra, ánh mắt trống
rỗng, cực kì giống một con búp bê vải không có linh hồn.
Phó Quân biết tại sao cô lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
Từ lúc ban đầy khi Sở Dực đưa ra phương pháp cực đoan để kích thích cô nhớ lại thì anh ta đã biết rằng Tạ Du sẽ sụp đổ, mà anh ta sẽ thành người
an ủi hoàn hảo.
Nhưng lại chẳng ngờ được rằng sự sắp xếp
của Z lại sai mất một chiêu, trí nhớ của cô còn chưa được kích thích
xong thì đã bị kẻ khác làm gián đoạn, cô cũng đã sụp đổ từ sớm.
Nhẫn bị ngâm nước nhưng thuốc tê ở bên trong cũng không bị tan hết, anh ta
đâm nhẹ vào ngón giữa của cô, muốn ôm cô lên chiếc thuyền mà anh ta
chuẩn bị từ trước, khoản tích góp được mấy năm nay cũng đủ để anh ta mua một cái đảo nhỏ, chuyện đến bây giờ còn chưa ngã ngũ nhưng rõ ràng là Z đã bị Phó Đình Sâm bám trụ, anh ta có thể thừa dịp này mà mang Tạ Du
đi.
Lại không ngờ được rằng mặc dù cô đang trong tình
trạng ý thức yếu nhưng lại vẫn gắng sức để thoát khỏi anh ta, Tạ Du còn
chưa mất hết sức lực dùng sức đẩy anh ta ra, không biết từ nơi này mò
được dao găm trên người Sở Dực, hung tợn rạch một dao trên tay anh ta.
Sau đó thuốc tê bắt đầu có tác dụng.
Phó Quân quấn vải lên tay để cầm máu một cách đơn sơ, anh ta khom lưng ôm
Tạ Du lên một lần nữa, nghe được cô nói “anh Phó” rõ mồn một.
Anh ta nhịn xuống, híp mắt nhìn ca nô lướt đi trên mặt biển, cười dịu dàng, vận dụng thuật thôi miên một cách không quá thuần thục. Sở Dực đã dạy
anh ta, cơ bản thì vẫn có thể làm được, mấy ngày nay anh ta không chỉ
đánh thuốc mê cô mà thỉnh thoảng còn dùng thôi miên.
Hơn
nữa Tạ Du bây giờ rất suy yếu cộng thêm sự oán hận anh ta, anh ta hoàn
toàn có thể chuyển hóa cảm xúc oán hận thành thích, giọng nói của anh ta vô cùng mê hoặc: “Quên Phó Đình Sâm đi, em là của tôi, người em yêu là
Phó Quân.”
Vừa dứt lời, một tiếng nói lười biếng từ phía sau truyền đến: “Đánh rắm vào mặt mẹ mày!”