“Nghe nói cô học ba lê từ nhỏ, tại sao bây giờ lại quyết định tham gia kỳ thi vật lý này?”
Tạ Du yên lặng một hồi chứ không lập tức nói ra câu trả lời, sau khi điều
chỉnh nụ cười trên mặt, cô mới chậm rãi mở miệng: “Bởi vì mẹ của tôi, bà ấy cần dụng cụ đặc biệt mới có thể làm thí nghiệm được.”
Kỳ thi đối đáp vào ngày thứ ba đã loại một số thí sinh thấp điểm nên chỉ còn dư lại một số bạn học.
Kỳ thi diễn ra tới buổi trưa thì kết thúc.
Tạ Du không biết mình có phát huy tốt trong kỳ thi đối đáp cuối cùng này
hay không, cô không giỏi giao tiếp với người khác, phải đối mặt với mười mấy vị giáo sư khiến cô không khỏi cảm thấy căng thẳng, may là tất cả
mọi người đều ngồi cách nhau một khoảng cách an toàn nên cô vẫn có thể
kiềm chế được nỗi căng thẳng của mình, lúc phỏng vấn cũng nói toàn bộ sự thật.
Cô nhớ rằng bởi vì thiếu dụng cụ thí nghiệm, mẹ đã phải tự học những chương trình liên quan, trước khi đi còn phải thức
đêm để hoàn thành bản thiết kế trong hai năm liền, ban ngày thì phải dạy kèm học sinh chương trình thí nghiệm, quên ăn quên ngủ, sức khỏe cơ thể cũng càng ngày càng tệ.
Kéo hành lý ra khỏi tòa gia
chúc, bầu trời quang đãng, ánh mặt trời ấm áp rọi lên tóc và vai, cô
ngẩng đầu nhìn bầu trời, lỗ mũi có chút ê ẩm.
Cô bỗng nhiên rất nhớ mẹ, muốn đến gặp bà, kể cho bà nghe tất cả những chuyện xảy ra gần đây.
Sau lưng bỗng truyền tới tiếng “lộc cộc” của bánh xe hành lý đã đánh thức
cô khỏi nỗi thương cảm, hiện tại con đường dẫn đến cửa ra vào này hẳn
nên không có ai mới đúng, những sinh viên lục tục ra về cũng sẽ không đi vòng sang đường xa thế này.
Tạ Du quay đầu xem thử.
Trên con đường mòn vắng tanh, Phó Quân hiếm khi mặc một cây đen đang đi tới, hành lý trong tay anh ta cũng màu đen, ánh mắt anh ta không còn ôn hòa
như trước nhưng cũng không có vẻ âm trầm dưới ánh mặt trời, chẳng qua
vẫn khiến người ta có cảm giác rất không thoải mái, nhất là khi nhìn
chằm chằm vào cô, ánh mắt ấy khiến cô bỗng chốc lạnh gáy.
Bản năng Tạ Du cảm thấy nguy hiểm, không muốn ở lại cùng anh ta.
Tối qua Phó Đình Sâm đã nói hôm nay anh sẽ chờ cô ngoài cửa, cô phải nhanh chóng đi đến đó.
Anh chỉ ở lại khoảng một tiếng vào hôm qua rồi mang theo lon Coca cô uống
còn dư lại nhảy khỏi cửa sổ rời đi, hứa là hôm nay sẽ đến đón cô.
Tạ Du xoay người kéo hành lý rời đi, cô nghe thấy tiếng bánh xe va chạm với mặt đường ở sau lưng cũng càng ngày càng gấp rút.
Phía trước chính là đường lớn, nhịp tim cô càng đập thì bước chân cũng càng
nhanh hơn, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con đường được trồng
đầy cây ngô đồng ở phía trước, bước chân tăng nhanh hơn cứ như đang kéo
hành lý chạy như bay.
Nhanh.
Tuy nhiên,
khi chỉ còn cách đường chính chưa tới năm mươi mét, Phó Quân bỗng bỏ lại chiếc hành lý rồi bước nhanh tới, anh ta tháo chiếc nhẫn ra, bên trong
bắn ra một mũi kim nho nhỏ, lóe lên sự lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.
Tạ Du xoay người, trơ mắt nhìn chiếc nhẫn giữa ngón tay anh ta lao qua cổ, cơ thể nhanh chóng né tránh theo bản năng.
Những thứ Phó Đình Sâm đã huấn luyện cô cũng không hề uổng phí, bắp thịt
trong cơ thể vẫn nhớ rõ để phản ứng né tránh ngay lập tức.
Sau khi tránh được đòn tấn công bất ngờ từ sau lưng, cô lập tức bỏ lại hành lý rồi chạy đến đường lớn, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bánh xe hành
lý lăn trên mặt đường cùng với tiếng nói chuyện rôm rả của các nam nữ
sinh về quy tắc biến thái năm nay.
Phó Quân thấy mình bị
phát hiện cũng không hề nao núng, anh ta bước hai ba bước dài đến sau
lưng rồi áp sát cô lên một thân cây chắc canh, thản nhiên đối mặt với
ánh mắt vừa nghi ngờ vừa kinh sợ của cô: “Có người muốn gặp em.”
Không nói đích danh, cô đã hiểu, vẫn là chuyện năm đó, chính là Z trong miệng các anh, trừ gã ra, cô không nghĩ còn có người nào muốn gặp cô.
Phó Quân không ngờ Tạ Du lại biết một ít kỹ năng cận chiến, nếu biết trước
rằng mình sẽ không dây dưa lâu như vậy, anh ta đã xuống tay ở ngay đường chính vì chẳng còn cách nào khác.
Tuy nhiên chỉ cần
trúng phải thuốc tê trong chiếc nhẫn của anh ta thì chưa đến nửa phút,
một người trưởng thành cũng đã không đỡ nổi.
Khi chiếc
nhẫn lướt qua gò má, Tạ Du vẫn kiên quyết đẩy ngã Phó Quân để chạy đến
đường lớn, tuy nhiên cô nhanh chóng có cảm giác tay chân mình dần dần
nặng xuống, sau đó thì hoàn toàn mất đi hết tri giác.
Trước khi mất đi ý thức, Tạ Du nhìn thấy phía cuối con đường mòn được ánh mặt trời soi rọi tỏa sáng, cô nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Phó Quân
vì bị té xuống mặt đường lát đá cứng rắn khi không kịp đề phòng, anh ta
liếm một góc môi, vỗ vỗ bụi bặm dính sau lưng: “Không ngờ hắn còn dạy em kỹ năng cận chiến.”
Từng chiêu thức đều có bóng dáng của Phó Đình Sâm, điều này khiến anh ta thấy không dễ chịu chút nào.
Tuy nhiên người cũng đã về tay, anh ta còn nhiều thời gian để dần dần xóa mờ dấu vết của người kia.
Có sự giúp đỡ của Sở Dặc, anh ta sẽ thôi miên cô để cô chỉ còn có thể thích mỗi anh ta.
Phó Quân thương tiếc lau sạch vết máu do bị mũi kim trong chiếc nhẫn xẹt
qua trên gò má cô, anh ta ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, mùi thơm đặc
biệt của cô gái khiến gân xanh trên trán anh ta hung hăng giật, nhìn về
phía đường chính đầy nắng tươi sáng, đôi môi mỏng của anh ta khẽ nở một
nụ cười, sau đó xoay người rời đi tìm người tiếp ứng.
***
Ai cũng không ngờ lại có kẻ dám cướp người ở ngay trong căn cứ quân sự.
Cảnh sát và quân đội đều đã ra tay, sau khi hai người tiến vào khu quản chế, cả hai đều không còn tung tích như vừa bốc hơi khỏi nhân gian, toàn bộ
ngõ ngách trong Yến Thành đều bị phong tỏa, đồng thời cũng tăng cường
lực lượng tra hỏi ở các giao lộ.
Phó Đình Sâm cũng sắp
phát điên, anh đã đi qua đi lại trên con đường mòn dài bốn trăm mét ấy
để tìm kiếm manh mối nhiều lần nhưng anh vẫn không thu hoạch được gì bất kể là dấu bánh xe hành lý, dấu chân hay những điểm mù của khu quản chế.
Vào buổi tối, bầu không khí trong phòng họp ngưng trọng, đã qua hơn nửa
ngày, nhân lực cũng đã phái đi rất nhiều nhưng vẫn chưa tìm được bất kỳ
manh mối nào.
Đúng lúc ấy, phía biên giới bỗng truyền đến tin tức Phó Quân xuất cảnh.
Có thể xuất cảnh giữa tầng tầng lớp lớp phong tỏa, biến mất không hình không bóng hệt như Đan Lương bị thương ở chân năm đó.
Điều khiến người ta không nghĩ đến chính là anh ta xuất cảnh từ Tây Tạng.
Phó Đình Sâm và Tạ Diệc đến Vân Nam khi trời đã khuya.
Từ tin tức theo dõi sau đó biết được, anh đã đi đường tắt qua Ấn Độ, Miến Điện rồi biến mất ở khu tam giác vàng.
Tính ra thì Vân Nam là đường đi ngắn nhất, thế nhưng anh lại đi vòng sang
một con đường dài hơn, có lẽ là do muốn thoát khỏi sự truy bắt từ trong
nước.
Cướp người trong căn cứ quân sự không chỉ là vấn đề trị an, quân đội cũng không hề có ý định từ bỏ việc này.
Đối phương cướp người nhưng lại không hề gọi một cuộc điện thoại nào, Tạ
Diệc nhíu mi, với tình huống này, bọn họ đã nắm chắc phần tanhg, thứ bọn họ cần chỉ là Tạ Du.
Cùng lúc đó, công ty nhà họ Tạ, nhà họ Phương, thậm chí là cả nhà họ Phó đều đang phải đối mặt với những
đòn trả thù, lực lượng thần bí đến từ nước ngoài kia cứ liên tục tấn
công, dù cho mấy nhà đều đã đề phòng vì sóng gió trước kia nhưng không
ngờ sự đề phòng ấy lại chẳng hề hấn gì với những đòn tấn công hung hiểm
này.
Tạ Diệc lại chẳng có tâm trạng đi quản lý công ty.
Phương Duyên n, Phương Chiêu Diễm và Lạc Sanh bị ép phải đợi ở Lệ Thành, hai
ông bà bên nhà họ Phó cũng không làm kinh động, ông chỉ mang theo Phó
Đình Sâm đến khu tam giác vàng nơi Phó Quân đã biến mất.
***
Không biết Tạ Du đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang bị nhốt trong một chiếc rương gỗ chật hẹp, cô chỉ có thể duỗi chân chứ trở mình thì hoàn toàn khó khăn.
Bên trong rương không hề có bất
kỳ một khe hở, cô không thể nhìn ra ngoài, tay chân cũng không bị trói
lại, tác dụng của thuốc tê vẫn chưa qua hết, cô rất khát, cổ họng lại
đau, cô khẽ liếm đôi môi đã khô nứt nẻ, có hơi đau nhói.
Rương gỗ đung đưa hai cái, sau đó bị đặt xuống một chỗ.
Cô nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện với nhau, đó là tiếng Anh nhưng lại
mang theo đầy khẩu âm khiến cô không thể nghe hiểu được, tuy nhiên bây
giờ cô cũng đã biết được đại khái tình cảnh của mình.
Cô đã ra khỏi nước.
Nắp rương trên đỉnh đầu động đậy, Tạ Du nhắm mắt lại, quyết định sẽ quan
sát tình hình trước rồi mới xem xem có nên nhân cơ hội chạy trốn hay
không.
Không gian chật hẹp khiến người ta hít thở khó
khăn bỗng thoải mái hơn không ít, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng
bỏng ở trên mí mắt.
Cảm giác được ánh mặt trời rực rỡ
chiếu vào bỗng bị che mất thêm một lần nữa, một ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, bấy giờ cô mới cảm nhận được nỗi đau đớn truyền
tới từ mặt, cô cố gắng chịu đựng sự chán ghét không tránh khỏi ngón tay
của người đàn ông.
Mặc dù đã tỉnh lại nhưng tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết, thế nên cô chẳng còn có sức để động đậy ngón tay.
“Anh ta gọi em là Nhuyễn Nhuyễn, sau này tôi gọi em là Tiểu Nhuyễn được không?”
Là giọng nói của Phó Quân, mí mắt cô khẽ run, trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười khẽ, không biết do anh ta đã phát hiện hay giả như anh ta
không thèm để ý, ngay sau đó cô liền bị ôm khỏi chiếc rương.
Rời khỏi chiếc rương gỗ nặng nề, gió biển thổi tới, mang theo vị mát mẻ mằn mặn đập vào mặt, vết thương trên mặt cô lại càng đau hơn.
Giọng nói anh ta nhanh chóng chuyển sang vẻ vui sướng, tự mình nói: “Sau khi
chuyện này kết thúc, chúng ta hãy đến một hòn đảo nhỏ để sinh sống, toàn bộ nhà họ Phó thuộc về hắn, em thuộc về tôi.”
Nghe thấy
tiếng nỉ non của anh ta bên tai, cơ thể cô khẽ rùng mình theo phản xạ có điều kiện, không khống chế được, giọng nói của anh ta hệt như giọng nói đã kéo cô vào trong bóng tối trong vô số những cơn ác mộng.
Cô không biết tiếp theo mình sẽ phải trải qua cái gì, không biết anh ta sẽ mang cô đi đâu, cô chỉ biết nếu mình vẫn chưa về nhà, Phó Đình Sâm và
các anh hẳn là sẽ phát điên.
Phó Quân đã phát hiện cô
tỉnh lại từ lâu nhưng không vạch trần dáng vẻ giả bộ ngủ của cô, giọng
nói vẫn vô cùng thanh nhã dịu dàng.
“Tiểu Nhuyễn, trước khi đến đó em chỉ cần ngủ là được, sau khi tỉnh lại chúng ta sẽ được tự do.”
Tạ Du cảm nhận mình đã tiến vào một căn phòng, cánh cửa được làm bằng gỗ,
lúc mở ra còn phát ra một tiếng “két”, cô bị đặt lên một chiếc giường gỗ cứng ngắc, đây hẳn là một chỗ chỉ được chuẩn bị tạm bợ nên không hề có
chăn nệm, trong nhà toát ra đầy mùi mốc, sau đó trên cổ tay cô bỗng dính vào một vật bằng kim loại lạnh như băng.
Tạ Du thử kéo
cánh tay vô lực, khi mở mắt ra thì thấy quanh cổ tay cô đang được cài
một chiếc vòng sắt, dây xích thật dài đóng vào bên trên vách tường.
Cô trợn tròn cặp mắt, chưa từng nghĩ chuyện thế này sẽ xảy ra với mình,
sau đó là cảm giác sợ hãi không ngừng ập đến, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt
đổ xuống rào rào.
Cô đã quyết định sẽ không giả vờ ngủ nhưng cả người lại bất lực chẳng khác gì đang ngủ.
Dưới ánh mắt vừa quật cường vừa ướt át của cô, Phó Quân ngồi ở mép giường,
ngón tay khẽ lưu chuyển từ vết thương nhỏ trên gương mặt rồi lại đến đôi môi khô khốc, ánh mắt tham lam dừng lại tại gò má cô: “Hắn đã từng chạm qua chỗ này.”
Có lẽ do không muốn cô trả lời, anh ta chỉ dừng lại một lát đã tiếp tục chậm rãi chuyển xuống cằm, sau đó đi thẳng một đường xuống cổ.
Tạ Du chẳng còn sức để mà phản
kháng, nỗi sợ hãi bị người lạ đụng vào bẩm sinh dâng trào, cả người cô
khẽ run rẩy, trơ mắt nhìn anh ta dùng con dao không biết lấy ra từ đâu
đẩy mở hai nút áo, ngón tay anh ta dừng lại ở xương quai xanh rồi không
động đậy nữa, giọng nói dịu dàng hết mực nhưng lại chỉ khiến người ta
rơi vào nỗi sợ hãi sâu hơn: “Tiểu Nhuyễn, lưu lại dấu vết của tôi ở đây
được không?”
“Vậy thì mọi người đều sẽ biết em là của tôi, Phó Đình Sâm cũng không thể cướp em đi.”
“Tôi không thể khắc chữ trên mặt em được, như vậy sẽ không đẹp, chỗ này rất
thích hợp, hay là…” Mũi dao trong tay anh ta dời xuống, đè vào nơi trái
tim cách một lớp quần áo của cô: “Nơi này.”
Tạ Du không
hề biểu hiện gì trước động tác của anh ta, ánh mắt không chút gợn sóng,
cô nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, không nhìn anh ta dù chỉ một chút.
Trong mắt cô, Phó Quân là một tên biến thái mất trí, cô vẫn đang chờ cơ thể
mình khôi phục một chút sức lực, cho dù không thể giết người chỉ bằng
một đòn nhưng cũng phải khiến anh ta biết rằng cô không phải là người để anh ta tùy tiện khi dễ.
Cô biết rõ, nếu đối phương đã
phí công bắt cô thì trước mắt cô vẫn còn hữu dụng với Z, Phó Quân cũng
không thể tùy tiện làm ẩu vào lúc này, cùng lắm chỉ dọa cô chút thôi,
hơn nữa cô tin rằng các các anh và anh Tiểu Phó đều đang trên đường đến
cứu cô nên cô không thể sợ được.
Cô nâng hai chân lên, hung hăng đá vào huyệt thái dương của Phó Quân.