Khi Ninh Ninh chết, lương tâm cô có bị cắn rứt không?
Một
người phụ nữ bị sốt nằm vật vờ trên sa lông ngoài lề đường. Còn bây giờ
là thời điểm đêm hôm khuya khoắt, có mấy tên đệ tử lưu linh cầm chai
rượu liêu xiêu lướt qua. Tuy rằng người phụ nữ kia khỏe giống như thường xuyên tập thể hình, thoạt trông có thể đấu tay đôi với một người đàn
ông vạm vỡ, nhưng hôm nay cô ta sốt nặng rồi.
Tôi vén rèm nhìn xuống, cái sa lông rách bươm núp trong bóng tối, nơi ánh đèn đường không thể với tới.
Tôi không thể không thắc mắc về chỗ Cam Linh trú ngụ mấy ngày nay, cô ta
sạc cái điện thoại kia ở đâu, rồi tắm rửa giặt đồ nơi nào, chẳng lẽ là
sống màn trời chiếu đất suốt ngày sao? Nhưng nếu cô ta là mẹ của Trịnh
Ninh Ninh thì phải có nhà để về chứ, nếu không có nhà ở huyện Năng này
thì cũng phải có chỗ bà con gì đó để cậy nhờ phải không? Mà cho dù không có đi nữa thì mấy năm nay xứ này không có ca nhiễm Covid nào, các khách sạn bình dân vẫn hoạt động bình thường.
Cuối cùng tôi vẫn không
thể đành lòng nhẫn tâm được, tôi nấu nước, thay đồ, rót đầy nước ấm vào
cái bình giữ nhiệt màu hồng xanh. Rồi tôi lục lọi mấy bao thuốc, tiện
thể bỏ đi rất nhiều thuốc quá hạn mới tìm được mấy viên aspirin, ngẫm
nghĩ một lúc thì để qua một bên, lấy hai gói bản lam căn cất vào túi (1).
Tôi thương cảm cho cô ta.
Tôi thương cảm cho tất cả những cảnh đời bất hạnh khổ sở.
Loại cảm xúc này làm tôi có vẻ rất giống "Thánh Mẫu Maria" theo lời Cam Linh nói. Nhưng cô ta không biết trong "Kinh Thánh" (2) chưa bao giờ đề cập đến từ này. Trong đó có bảy người phụ nữ cùng tên
là Maria, tất cả đều là người bình thường, nhưng có một người không biết tại sao được chọn mà sinh hạ một người con vĩ đại, và sau đó vinh hiển
nhờ con trai, được người đời sau xưng tụng là "Thánh Mẫu", hoặc là "Đức
Mẹ".
Tôi thình lình nghĩ đến Cam Linh, một người phụ nữ hoàn toàn trái ngược với Đức Mẹ Maria, con gái đã chết bảy năm mới xuất hiện,
trong khi lúc con bé còn sống thì không một lần thăm đón.
Lòng tôi hơi lung lay.
Quả thật là Cam Linh nắm rõ tôi trong lòng bàn tay, liếc một cái là thấu
ngay tôi chỉ là kiểu miệng cọp gan thỏ đầy nhút nhát. Tôi cũng muốn nói
ra chân tướng lắm chứ, nóng ruột vô cùng, có điều tôi nhất định không
được nói mà thôi.
Trước khi xuống lầu tôi đứng đối diện với gương tự vấn bản thân, chuẩn bị tâm lý một lúc mới dằn được chuyện bảy năm
trước xuống lần hai.
Khi mang đống đồ xuống dưới, Cam Linh vẫn
nằm còng queo trong góc tối kia, trước mắt vẫn tạm xem là an toàn, đám
bợm nhậu đã uống không biết bao nhiêu là rượu rồi. Tôi ngồi xổm xuống,
lay vai cô ta. Cam Linh xoay lại, tôi không nói gì mà chỉ đặt gói bản
lam căn và bình nước ấm cạnh đầu cô ta. Mắt Cam Linh chớp chớp, chống
người ngồi dậy, vặn bình nước ra hà hơi, cất tiếng: "Đúng là cô có
hơi... thánh mẫu đó."
"Được rồi, tôi đâu còn cách nào khác. Cô tự lo liệu đi, đừng có chết ở chỗ này, lương tâm tôi không chịu được." Tôi vỗ vỗ hai tay vào nhau, đứng lên, nhìn cái bình giữ ấm mà khẽ cắn môi, coi như nó đi tong rồi.
Cam Linh đổ nước ấm vào nắp, từ tốn thổi cho nguội. Tôi ngồi yên lặng một lúc, rồi ngoặt trở về.
Dường như cô ta quen thói chỉ chịu nói sau khi tôi quay đi hay sao đó, tự nhiên gọi giật lại: "Cô Tiểu Khương này."
"Gì vậy?"
"Khi Ninh Ninh chết đi, lương tâm cô có bị cắn rứt không?"
Tôi bước nhanh hơn, tránh để buột miệng ra câu trả lời.
Tôi rất muốn đáp lại, nhưng vừa mở miệng, khắp nơi tràn đến âm thanh xào
xạc từ cây trúc mọc lên, rồi tiếng dao xoèn xẹt chặt đứt những khóm cây, và giữa rừng âm thanh đó, tôi nghe thấy tiếng gọi hấp hối của Trịnh
Ninh Ninh.
"Cô Tiểu Khương ơi, cứu con với."
Tôi
khó nhọc hít vào thật sâu, cố trấn định lại tâm tình. Nhưng khi đã trở
về thì người tôi mềm nhũn ra, tắt máy lạnh, cuộn tròn trong chăn. Tôi
cắm tai nghe vào rồi phát nhạc của Nhóm Năm Người và Hứa Như Vân (3), nhưng tất cả những việc đánh lạc hướng này không thể bức chuyện về
Trịnh Ninh Ninh ra khỏi óc, giờ đây mẹ con bé đã tới đây thay nó trả thù rồi.
Lương tâm của tôi không có một giây một phút nào được yên bình.
Sáng hôm sau tôi mở cửa với cặp mắt thâm quầng, thấy cái bình giữ ấm và nửa
gói bản lam căn để ngay ngắn trước cửa. Gói thuốc tựa như đã được hơ qua lửa, bao ni lông nhựa chảy ra và bịt kín miệng túi. Tôi cất chúng đi,
để việc này chìm vào quên lãng.
Bên bảo vệ trường đã kêu nhân
viên bảo trì đến sửa chiếc camera trên cột điện, Lý Dũng Toàn cực kỳ
tích cực, xung phong đỡ thang trong khi người ta đã bảo là không cần,
còn khoa tay múa chân chỉ đường này nọ. Có lẽ là tiền sửa xe của cậu ta
cao hơn tôi nhiều chăng.
Còn chuyện tập luyện của tụi nhỏ đã vào guồng, và mỗi ngày trôi qua là ngày giỗ của Trịnh Ninh Ninh càng đến gần hơn.
Cô bé mất vào ngày hai mươi hai tháng năm.
Năm nào tôi cũng mang hoa đi viếng mộ Trịnh Ninh Ninh, lần nào tôi cũng đến nhà bà nội cô bé chịu mắng nhiếc.
Hiện tại là năm thứ bảy, theo quy củ huyện Năng thì suốt bảy ngày trước lễ
giỗ cần phải đốt vàng mã để nghênh đón người chết trở về. Người chết sẽ
về ăn uống ở nhà, cho nên bảy ngày này luôn phải có đồ ăn, còn buổi tối
các hồn ma khác sẽ đi tranh ăn. Nhưng tôi không có thói quen đốt vàng
mã, linh hồn Trịnh Ninh Ninh cũng không biết nhà tôi ở đâu, nên tôi chỉ
có thể nhớ trong lòng.
Nói đến chuyện nhiếc móc, thì chỉ có năm
thứ nhất và năm thứ hai là tôi bị mắng xối xả, từ năm thứ ba cho đến năm ngoái thì bà nội Trịnh Ninh Ninh đã già đi rất nhanh, không còn sức
tiếp tục gào rống. Bà ấy không mắng tôi nữa, khòm người đi nhặt rác, tôi tò tò theo đuôi giúp đỡ một ngày. Thấy tôi mang đồ này nọ đến, bà ấy
chỉ nhếch mép, thỉnh thoảng lầu bầu với tôi mấy câu, nhưng tôi không
nghe ra được là bao, cuối cùng tôi thay bà ấy làm xong việc, rồi bị đuổi cổ ra khỏi cửa.
Buổi lễ tốt nghiệp mẫu giáo sẽ tổ chức vào ngày
một tháng sáu, ngoài tiết mục chính ra còn có cả nhóm lớp lá Hoa Hướng
Dương của Chu Nhị Đình nữa. Nhưng cô ấy chưa có ý tưởng gì hay ho, vắt
hết óc mới đề nghị: "Vậy chúng ta tập bài "Gieo mặt trời" đi!"
Tôi vừa nghe đã phản đối ngay: "Bài đó cũ lắm lắm rồi, gu em còn già hơn chị nữa vậy, đổi cái khác đi."
Chu Nhị Đình nhất quyết không chịu đổi, cảm thấy bài hát này rất hạp với
tên lớp cô nàng. Mãi sau đó tôi hát bài "Lắng nghe tôi nói cám ơn bạn" (4) cho Chu Nhị Đình, cô ấy mới chịu lùi bước, chốt vở kịch ngắn "Con thỏ không thích ăn cà rốt" cho lớp Hoa hướng dương.
Chu Nhị Đình ngồi xếp bằng dưới đất đến giữa trưa mới viết xong câu thoại cuối cùng, cất món đầu thỏ sốt cay (5) trên bàn vào tủ lạnh.
Cô ấy bắt đầu chọn vai diễn: "Để Nghệ Hàm đóng con thỏ là chuẩn nhất, con
bé dạn dĩ không ngại tiếp xúc người khác, không sợ lên sân khấu nè."
"Tôi thấy Lý Tiểu Nhạc cũng được đó." Đồng nghiệp bên cạnh góp ý, Chu Nhị
Đình cắn bút suy tư: "Vẫn nên hỏi ý mấy đứa nhỏ xem thế nào đã."
"Đám nhỏ lớp tụi mình hơi rụt rè, mấy đứa mình phân công cho chúng đi, không thì chẳng đứa nào chịu giơ tay đâu."
Ba giáo viên ban Hoa hướng dương chụm đầu bàn tán sôi nổi, tới hiện tại
tiến độ lớp các cô ấy là chậm nhất, nên có nhiều thứ để nói.
Tôi
đứng cạnh cột ghi điểm bằng những đóa hoa màu đỏ phía cuối lớp, nhân
tiện đếm sơ qua một lượt. Ái chà, đúng là Nghệ Hàm xung phong phát biểu
nhiều nhất thật, có tới mười hai đóa hoa nhỏ trong tay. Tôi thấy có tấm
hình dán Elsa lệch trên tên cô bé, tính mở ngăn tủ tìm hình khác thay
thế, bỗng thấy một hộp thuốc lá, trong đó có hai điếu còn nguyên.
Tôi chưa bao giờ hút thuốc, nhưng biết nhãn hiệu này, do lúc đó tên giết người dùng cùng một loại.
Tôi ngẫm nghĩ, chợt giật mình, ai mà tới lớp Hoa Hướng Dương hút thuốc vậy chứ? Người bình thường đều tránh đi thật xa, hoặc là lên sân thượng, hoặc là mở ra cửa sổ để không cho mấy đứa nhỏ thấy, tại sao lại để ở đây làm
gì?
Nghệ Hàm vừa đi vệ sinh trở về, thấy tôi mở ngăn tủ ra, vừa chạy tới vừa la ầm lên: "Elsa! Của con! Của con!"
Tôi vội vàng đóng tủ lại và khóa kỹ, tìm một hình Elsa khác với mái tóc xõa dài trong phần hai rồi dán vào cặp sách cô bé.
Lúc công chiếu Frozen phần hai thì đám nhóc này còn bé xíu, rất ít đứa biết về Elsa, hơn nữa trình độ văn hóa ở huyện Năng không cao mấy. Sau đó
tôi lấy máy chiếu ở khán phòng nhỏ phát Frozen một và hai cho chúng xem
trong buổi tốt nghiệp lớp chồi, thì Elsa lập tức trở thành thần tượng
của tụi nhỏ, bao gồm cả gái lẫn trai.
Tôi vẫn luôn cảm thấy cái
kết đẹp nhất cho Elsa ở mùa hai là nên chấm dứt cuộc đời ở Ahtohallan,
tôi thích kiểu kết không có hậu đầy đau khổ với sự hy sinh như thế. Có
điều tôi không dám thổ lộ với bất kỳ ai, sợ mấy lời này mà lọt ra thì
tôi sẽ không còn là cô giáo Tiểu Khương tốt nhất của bọn nhỏ nữa. Khi
Elsa biến thành tượng băng thì tận hai mươi mốt trong số hai mươi đứa
nhỏ đang xem phim ngồi khóc tu tu: Chu Nhị Đình tha thiết lau nước mắt,
nói với tôi là tài liệu tôi tải xuống có độ nét cao quá đi.
Lần viếng mộ Trịnh Ninh Ninh năm trước tôi giấu tờ giấy dán hình Elsa vào
trong bó hoa, đồng thời dán tất cả các nhân vật trong Frozen mà tôi có
thể mua được lên bia mộ, ngoại trừ Hoàng tử Hans và Công tước xứ
Weselton đáng ghét. Tôi hi vọng Trịnh Ninh Ninh sẽ thích một nhân vật
nào đó trong số này, chỉ là cô bé có vẻ không mặn mà lắm đến mấy vị công chúa hay hoàng tử.
Trước giờ tôi vẫn không biết Trịnh Ninh Ninh thích gì.
Khi ở bên Trịnh Ninh Ninh tôi mới bước vào độ tuổi hai mươi, dù có nhiều
thời gian và sức lực để chú ý người khác, nhưng tôi càng quan tâm đến
mình nhiều hơn. Tôi vẫn chưa thành thạo cách hòa nhập với thế giới này,
óc quan sát còn chưa được tinh tế như hiện giờ.
Mà Trịnh Ninh Ninh thì bình dị mộc mạc, tính cách rất hướng nội, tôi còn chưa kịp làm thân với cô bé thì bi kịch đã xảy ra.
Tôi chỉ có thể để tất cả thứ mà bọn nhỏ ở trường yêu thích vào ngôi mộ
trống trải kia, cố gắng dồn hết mọi thứ có vẻ thú vị vào đó, hệt như bà
cụ lớn tuổi sợ cháu mình ăn không đủ no. Nhưng tôi tin rằng Trịnh Ninh
Ninh không ngụ chỗ ngôi mộ, tại nơi đó tôi không nghe thấy tiếng động
nào cả, chỉ có sự yên lặng tĩnh mịch tuyệt đối. Tất cả mọi người đều
đang say giấc nồng, tôi không dám quấy nhiễu, từ từ rút lui, mà đóa hoa
và các hình dán đã bị gió cuốn xé đi thật nhanh, chẳng ai chịu đón nhận
tấm lòng của tôi cả.
Lúc hết giờ làm tôi vòng về lớp Hoa Hướng
Dương mở khóa cửa, lấy đi hộp thuốc lá, ngửi thử xem ngăn tủ có mùi khói thuốc không, rồi quét tước phòng học để không sót chút muội than nào.
Đang lúc tôi dọn dẹp thì Lý Dũng Toàn lò mò tiến vào, hơi giật mình khi
thấy tôi: "Cô Tiểu Khương vẫn chưa về sao!"
"Cậu cũng chưa về à." Tôi trả lời lấy lệ, Lý Dũng Toàn gãi chóp mũi, ngó chừng xung quanh
không còn ai nữa nên lập tức đi đến mở khóa tủ.
Tôi không ngờ được chuyện này, lấy ra bao thuốc: "Cái này là của cậu phải không?"
Lý Dũng Toàn chộp lấy, vẻ mặt ngại ngùng, nhìn quanh quất, rút ra điếu
thuốc đưa tôi. Tôi xua tay, cậu ấy ngậm điếu thuốc vào miệng, mở cửa sổ
thổi những vòng khói ra ngoài.
Sau đó Lý Dũng Toàn kể khổ với
tôi: "Hôm qua lòng tôi rối lắm, không muốn về nhà. Tôi đi ngang qua
trúng lúc ở đây không khóa nên trốn vào hút thuốc một tí. Nhưng lúc về
hơi gấp, tôi bỏ bao thuốc vào tủ khóa lại, lo lắng hôm nay mà bị mấy đứa nhỏ bắt gặp thì sẽ để lại ảnh hưởng xấu."
Một khi người khác kể khổ thì tôi cũng phải đáp lại câu gì đó: "Không có đứa nhỏ nào thấy đâu, tôi thấy là giữ lại luôn rồi."
"Cám ơn cô." Lý Dũng Toàn phẩy phẩy đầu lọc, nhổ đàm xuống lầu dưới.
Cổ họng tôi ngứa ran lên, muốn rút dù sớm, nhưng có vẻ như bầu tâm sự của
người đối diện vừa được mở ra: "Cô Tiểu Khương này, cô lớn tuổi hơn tôi, tôi nên kêu cô là chị nhỉ, chị này — "
Tôi bị tiếng chị này kêu đến mất hồn, không biết đi đường thế nào nữa, sửng sốt: "Cậu nói đi."
"Bình thường con gái các chị suy nghĩ gì thế? Tôi không hiểu nổi..."
"Sao vậy... không hiểu gì?"
"Bạn gái tôi bỏ đi rồi..." Lý Dũng Toàn lại gạt tàn thuốc, tặc lưỡi một
tiếng, đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, thật lâu không lên tiếng.
Khắp ngôi trường mẫu giáo này có khối người có thể làm chị cậu ta, ấy thế mà cậu ta cứ cố đâm đầu vào cái cô chị chả hứng thú gì với chuyện đời cậu
ta nhất.
Tôi đắn đo một lúc, vẫn an ủi cho qua: "Đừng suy
nghĩ nữa, tôi không biết bạn gái cậu, có chuyện gì thì hai người bày tỏ
với nhau rõ ràng, người ngoài không thể xen vào được. Tôi đi đây, nhớ
chú ý làm bay hết mùi thuốc, đóng cửa sổ cho kỹ, đừng để đồ lại nữa đó."
—
Chú thích:
(1) bản lam căn có tác dụng chính là thanh nhiệt, giải độc cơ thể, lương
huyết, lợi yết hầu, mát máu, tiêu tụ, lợi họng, tiêu đờm, giảm ho, kháng viêm,... nên vị thuốc này có thể giúp hạ sốt, giảm đau, cảm cúm.
Có vẻ Tiểu Khương đưa Cam Linh gói bản lam căn có thể hòa tan, đổ vào nước ấm là được.
(2) Kinh Thánh: Sách thánh của đạo Thiên Chúa giáo, gồm Cựu Ước (nghĩa là
"Giao ước cũ") và Tân Ước (nghĩa là "Giao ước mới"). Nói một cách ngắn
gọn, Cựu Ước là câu chuyện về sự hình thành và sự duy trì của dân tộc
Israel, và Tân Ước là câu chuyện về một Con người. Thông qua dân tộc đó
Đức Chúa Trời đã mang Con người là Chúa Jesus đi vào trong thế gian.
(3) Nhóm Năm Người (五条人 — Wutiaoren): là ban nhạc rock ca dao dân gian đến
từ huyện Hải Phong, tỉnh Quảng Đông, nổi tiếng với phương ngữ Hải Phong, làn điệu dân gian, quê hương đất tổ. Nhóm ra mắt năm 2008, phần lớn âm
nhạc kể về con người và sự vật bằng ngôn ngữ bình dân, ngoài ra còn có
chủ đề về các vấn đề xung quanh và sự biến đổi của xã hội. (thông tin từ kênh youtube @osincuabanmie)
Hứa Như Vân (许茹芸 - Valen Hsu): nhạc sĩ, ca sĩ người Đài Loan, nổi tiếng ở cả Đài và Trung trong những năm
90 dựa vào chất giọng và cách hát độc đáo.
(4) Bài hát "Hãy Lắng Nghe Tôi Nói Cảm Ơn Bạn":
https://youtu.be/fwT83rYuWmA
Bài hát "Hãy Lắng Nghe Tôi Nói Cảm Ơn Bạn": được phát hành năm 2019, với
lời hát ấm áp, thể hiện tình cảm biết ơn một cách tự nhiên, giàu cảm
xúc:
"Hãy lắng nghe tôi nói cảm ơn bạn
Bởi vì có bạn nên bốn mùa đều thật ấm áp
Cám ơn bạn, cám ơn vì có bạn
Nên thế giới càng tươi đẹp hơn"
Bài hát rất nhanh chóng được đón nhận nồng nhiệt, đặc biệt là được truyền
bá rộng rãi từ cao điểm dịch Covid 2020. Dần dà bài hát được phát nhiều
hơn, và nhiều người bắt đầu không thích nó. Đến năm 2022 nó được liệt
vào danh sách các bài hát "tra tấn của thời đại mới", đỉnh điểm là vào
mùa xuân 2022 rộ lên phong trào nhảy múa trên nền nhạc để cảm ơn các
nhân viên tuyến đầu chống dịch. Việc này trở thành chủ đề gây tranh cãi
gay gắt, bị cho là gây ảnh hưởng đến công việc của những người đang làm
nhiệm vụ. Cuối cùng những phản ứng đầy tiêu cực lan đến tác giả, và
tháng 4/2011 gia đình tác giả đăng clip xin lỗi vì bài hát được sử dụng
không đúng hoàn cảnh đã tạo nên làn sóng phản cảm, mong rằng mọi người
chỉ nên sử dụng nó đúng nơi đúng lúc.
(5) đầu thỏ sốt cay: đặc
sản ăn vặt của Tứ Xuyên. Dân ở đây thích gặm đầu thỏ buổi tối với bia ở
các quán ăn đêm. Nhưng ngay cả dân Trung ở một số nơi khác cũng không
dám thử vì trông khá là đáng sợ.
—
Góc tâm sự mỏng:
Chú thích hôm nay mỗi dòng một vẻ, đa dạng ghê (vâng chính xác là tui đang nói em đó số 5 à =))), ban đầu mình còn lăn tăn kiểu ủa món gì dzậy ta, google xong là tá hỏa, mà hổng lẽ hoảng hồn một mình, phải lôi nhiều mình hoảng chung chớ XDD
Mà đó là mình chưa đăng cái hình lên đó nha:">
Ngoài ra với
chú thích số 4, mình không chắc có đúng là bài này hay không, tên trên
bản raw thì khác mà google ra bài này. Không ngờ là có cả một câu chuyện đằng sau luôn, mình không rõ có phải dụng ý của tác giả hay không,
truyện được viết vào tháng 5/2022 và bối cảnh trong truyện diễn ra vào
khoảng cùng thời điểm, có vẻ Tiểu Hồi biết là bài hát sẽ gây tác dụng
ngược nên mới hát cho Chu Nhị Đình đổi ý đó. Nhìn lại thì Tiểu Hồi cũng
lợi hại ghê ha, với các bạn có để ý tại sao bản quyết đổi bài hát cho
bằng được hông nè:">
Về vị trí đặt chú thích, bình thường cái
nào quan trọng, hay ngắn ngắn thì mình để ở trên cho tiện đọc, nếu dài
quá thì cho mấy em nó ở dưới hết để đỡ vướng nhé. Chú thích nhiều khi
cũng không đúng lắm đâu, có vấn đề gì thì các bạn nói mình xem lại nha,
đừng ném đá mình buồn lắm:D
Một điều quan trọng nữa là các quan điểm trong truyện (như là về tôn giáo, về cách xử sự, v.v...) không nhất thiết là giống như quan điểm của mình, mong các bạn đừng đánh đồng rồi bình luận tiêu cực nhé.