Khi đó tôi đang
đẩy xe cút kít từ sân khấu đến chỗ tòa nhà hai tầng, thoáng thấy cái
bóng dáng người phụ nữ nào đó ở bãi giữ xe, tôi lập tức nghĩ rằng Cam
Linh lại giở trò cũ, vội vàng bước đến ngăn lại. Tôi sắp sửa kêu cô ta,
người kia chợt ngoái lại, để lộ hai bím tóc sau tai.
Thì ra là nhậm lầm người, tôi không lên tiếng nữa, nhưng cô ta đã thấy tôi.
"Chị ơi, em hỏi chị cái này tí, bên chị tan làm mấy giờ vậy?" Cô gái này mặc cái áo khoác đen hở rốn, quần jean cạp cao treo lủng lẳng chiếc dây nịt kiểu nam nhìn chẳng ra thể thống gì, còn chân thì xỏ đôi cao gót vẻ
không thoải mái bước về phía tôi, cả người ốm đến hơi xương xẩu.
Tôi nói bên chúng tôi mùa hè tan làm lúc sáu giờ rưỡi, còn mùa đông thì sáu giờ.
Cô ấy nhướng mày, đùng đùng rút ra chiếc điện thoại với vỏ ốp đính đầy kim cương lấp lánh mà nhắn tin.
Tôi nhấc xe cút kít lên định đi tiếp, bánh xe vừa lăn, cô ấy gọi với theo:
"Vậy chị có biết Lý Dũng Toàn không? Mấy ngày này trường bận lắm phải
không chị?"
Tôi nhớ đến dáng vẻ Lý Dũng Toàn đứng trong lớp Hoa
Hướng Dương hút thuốc, mím môi, đổi lại lời đã dâng lên môi: "Mấy ngày
nay chúng tôi bận lắm, mà em là ai vậy?"
"À em là bạn gái Lý Dũng Toàn, không có gì đâu, chị cứ tiếp tục làm việc nha."
Tôi cũng không hỏi nhiều, tiếng "chị" vừa rồi làm tôi hơi bâng khuâng.
Tôi rất ít khi bị kêu là chị, mấy nhân viên bán quần áo, đồ trang điểm hễ thấy tôi là gọi em ngọt xớt, dù sao nghề này cũng cần hiểu tâm lý và biết nhìn người mà.
Hôm đó giọng Lý Dũng Toàn gọi tôi nghe sao mà quá đỗi xa lạ, cứ như nói
chuyện với ai khác chứ không phải là Khương Tiểu Hồi tôi, mà bạn gái cậu ta cũng y như vậy. Sau đó tôi tìm cái gương soi một hồi, thấy được hai
vết chân chim nơi khóe mắt.
Chu Nhị Đình nói tâm trạng tôi thế
này là chuyện bình thường, bây giờ đến cả sấp nhỏ mới đôi mươi mà còn
cảm thấy bản thân là đứa trẻ nữa kìa, mãi đóng băng tại tuổi mười tám,
cuộc sống bị ấn nút tạm dừng, chờ đến khoảnh khắc khi sinh con đẻ cái
mới tiếp tục quãng đời của mình.
Thật ra tôi cũng luôn có loại
cảm giác chính mình mới còn hai mươi, đến cả tiếng "đàn chị" tràn đầy kỳ thực tập ngắn ngủi của Chu Nhị Đình cũng không đánh vỡ nổi ảo giác này. Nhưng dạo gần đây tuổi tác cứ như lời Chú Kim Cô nện ong ong trong đầu
tôi, dẫn đến nỗi lo âu của cô gái hai bảy tuổi này, đến tối lôi mặt nạ
ra đắp, nằm đờ ra trên giường.
Bên ngoài có tiếng động bộp bộp bộp, tôi nghe mà ngỡ rằng từ lầu trên, tiếp tục nhắm mắt, tinh chất từ mặt
nạ chảy xuôi về hướng thái dương, tôi lấy tay chỉnh lại làm nó nhăn
nhúm.
Bộp bộp bộp - tiếng động càng thêm nóng nảy, giống
là tiếng trống dồn tới đoạn gay cấn, các nốt nhạc hợp tấu đến âm cao
nhất, gần như trở thành tiếng sấm ầm vang, rầm rầm rầm -
Lúc này tôi mới ngồi dậy, vỡ lẽ rằng đây hình như là tiếng gõ cửa nhà mình.
Tôi bổ nhào ra cửa, nghe được tiếng gọi: "Khương Tiểu Hồi!"
Là Cam Linh sao?
Tôi đứng sau cửa hỏi: "Gì vậy?" Rồi tôi nắm chốt cửa, vẫn chưa mở ra, hấp
tấp đóng mắt mèo lại, hệt như sợ cô ta chui vào mắt mèo rồi bóp cổ tôi
tới nơi.
Nước từ mặt nạ hòa lẫn với mồ hôi lạnh vừa túa ra chảy xuống cổ tôi.
Cam Linh tới đây làm gì thế? Tôi nhớ lại thời điểm tôi đắp mặt nạ, đó là khoảng tám giờ hai mươi.
Lúc này trời đã tối, giống như tấm giấy bóng kính nhúng vào lọ mực tàu
xanh, lại còn thấp thoáng ánh sáng mơ hồ. Những đêm mùa hè đã ùa đến,
muỗi vo ve khắp nơi trong phố, những người ngồi hóng mát tám chuyện ở
ngoài phải xách ghế về nhà.
Lần trước Cam Linh phát sốt, tôi đun
nước, đưa thuốc cho cô ta, trong lòng không mong được đáp lại điều gì -
nhưng cũng hơi đắc ý, tự cho rằng rồi cũng sẽ có điều tốt đẹp nào đó, Cam Linh dẫu có quá đáng thế nào thì cũng không thể điên khùng như trước đó được.
Kết quả cho thấy điều trái ngược, cô ta thật sự điên rồi, buổi tối còn tới đây phá cửa nữa.
Bên ngoài chợt im bặt, tôi hỏi lại qua khe cửa: "Gì thế?"
"Tôi muốn cho cô xem cái này." Cam Linh đáp.
Tôi do dự mãi mới mở cửa ra, Cam Linh xách cái bao ni lông in chữ siêu thị Gia Hưng, bên trong là một cục sạc.
Cô ta hẳn là đã mốc meo lên rồi, tôi tin chắc mùa hè nóng nực mà mặc cái
áo hoodie dày cui đi lung tung thì ai chẳng mướt mồ hôi. Qua mấy ngày
dài dằng dặc thế này mà cô ta không đổi bộ đồ nào, tóc tai vẫn ráo
hoảnh, cột ra sau đầu, nhưng trông gọn gàng hơn rất nhiều so với khi mới gặp.
Ánh mắt hai bên chạm vào nhau, Cam Linh vẫn là vẻ lãnh đạm, chăm chú nhìn tôi một lát, từ tốn lấy ra cục sạc từ cái bao, cắm vào
điện thoại. Tôi nhìn cái điện thoại bể thê thảm kia, lại ngó cái tay thô bạo của cô ta, thật sự nghi rằng nó sắp chịu không nổi lực tay Cam Linh nữa.
Cục sạc được cắm vào nguồn điện, màn hình sáng lên, Cam Linh ấn nút nguồn, nó tối sầm lại, từ từ vào chế độ khởi động.
Tôi và Cam Linh đứng đực ra ở cửa, chờ cái điện thoại chầm chậm mở ra.
Qua vài phát mà nó vẫn chưa lên, thanh trạng thái còn thiếu một ô nữa.
"Trước khi gõ cửa cô có thể bật điện thoại lên mà."
"Tốn pin."
Hai chúng tôi đợi thêm một lát, màn hình đen thui cuối cùng cũng rực sáng,
yêu cầu Cam Linh nhập mật mã. Cam Linh chẳng thèm né tôi, gõ phím lốc
cốc, nhưng màn hình nứt toang khắp nơi nên chỉ nhận được hai ký tự.
Cam Linh vẫn dùng lực thật mạnh, hung hăng dí ngón trỏ vào nút xóa.
Tôi thấy cái điện thoại này giống như cái trán của đứa nhóc lì lợm không
vâng lời, bị Cam Linh chọc đến độ nứt ra, đầu tôi cũng hơi nhức theo.
"Vậy cô cứ chờ nó lên đi, tôi đi rửa mặt chút."
Mặt nạ đã bị mồ hôi dính vào khiến nó trượt xuống liên tục, cũng còn may nó là màu trắng nên không có vẻ đáng sợ lắm. Tôi dùng ngón út ấn vào một
góc, không chờ Cam Linh đáp lại đã bước về hướng nhà vệc sinh, gỡ mặt nạ ra, hất nước bên trong vào mặt.
Ở phía sau không có bất kì tiếng bước chân nào cả.
Tôi không đóng cửa lại, xích ra một chút. Loại người có thể đâm thủng ruột
xe, uống nước lèo của người khác mà không biết xấu hổ như Cam Linh thì
không nên tiến vào đây, trong này còn có máy lạnh, có nước, có sa lông
nữa.
Nhưng cô ta chỉ đứng ở cửa, điện thoại cuối cùng cũng mở ra.
"Xong rồi, cô lại đây xem đi." Cam Linh vẫy tay với tôi, tôi cầm khăn lông có hình con thỏ lau mặt, tiến đến. Cam Linh rũ mắt xuống, chọc mạnh vào
nút mở bộ sưu tập ảnh.
"Xem cái gì vậy?"
"Nhìn người, bắt
đầu từ tấm này, cứ lướt qua bên phải mà xem cô có biết ai không." Cam
Linh đảo ngược cái điện thoại rồi đưa tôi, màn hình hiện ra khuôn mặt
một người đàn ông trung niên, mặt cái áo màu vàng đang băng qua đường,
trên cổ chân còn đeo thêm một chiếc vòng.
Tôi hơi khó hiểu, nheo
mắt nhìn kỹ, nhưng vết nứt ở màn hình vừa vặn che đi khuôn mặt ông ta,
tôi vô thức phóng lớn bức ảnh, nhưng điện thoại bị đơ ra.
Cam Linh quyết đoán vươn tay ra, chỉ đạo: "Qua tấm kế đi."
Ngón tay Cam Linh có vết máu và vết sẹo, đốt ngón tay có nếp gấp, tôi nhìn
từ chỗ này hướng lên trên, thấy được ống tay áo đầy dầu mỡ và cổ áo dính mồ hôi, hơi chần chừ, nhưng vẫn đưa khăn lông trong tay qua.
"Cô lau đi."
Cam Linh chỉ nắm điện thoại, liếc mắt qua, nhìn thấy khăn lông con thỏ trên tay tôi, xì một tiếng, rồi cũng không nhận lấy.
Lúc này điện thoại mới phản ứng lại, đầu tiên là bức hình được phóng lớn
lên, sau đó bị lướt qua tấm ảnh tiếp theo trong chớp mắt. Tôi cúi đầu
nhìn, là một người đàn ông đang ngồi xổm trên xe ba bánh chạm vào trái
dưa hấu, mấy góc ảnh thì tối đen, nhìn kỹ thì thấy như là người chụp
đứng ở góc đối diện con đường, phóng to ống kính mấy lần mới chụp được
bức này.
Cam Linh lại lướt qua tấm kế tiếp.
Tôi hỏi cô đang làm gì vậy?
Cam Linh đáp: "Mọi người nói tên giết người tầm hai, ba mươi tuổi, cộng
thêm bảy năm nữa, thì tôi kiếm mấy người từ ba mươi đến hơn bốn mươi, mà năm mươi cũng được, lùng sục hết hang cùng ngõ hẻm, cô cứ nhìn xem có
ai là tên đó không."
Huyện Năng có ba trăm ngàn người (1),
trong đó nam giới chiếm hơn một nửa, Cam Linh chụp được hết sao? Cô ta
đúng là hóa rồ thật rồi!
Cái điện thoại nhỏ kia không xử lý
nổi khối lượng công việc lớn như vậy, nóng rẫy lên như cái lò sưởi cầm
tay, tôi đẩy nó về phía Cam Linh.
Cô ta mất trí thật rồi, moi
thông tin từ tôi không được, thế là cô ta tự đi tìm, nhất quyết quét hết toàn bộ đàn ông có độ tuổi tương xứng ở huyện Năng vào cái điện thoại
nát này, rồi bắt đầu sàng lọc như làm điều tra dân số cỡ nhỏ vậy.
Phải biết rằng người này qua mấy ngày liền cũng không chịu bỏ ra bốn đồng
bạc lẻ ăn tô mì, không thèm thay quần áo, đến một phần trăm pin điện
thoại cũng muốn tính toán chi li - vậy mà muốn làm chuyện tày đình như
thế.
Chỉ cần một câu nói của tôi thôi, là toàn bộ những việc vô nghĩa này sẽ hóa thinh không, chỉ còn mỗi bước cuối này thôi.
Nhưng tôi không thể.
Kẻ thủ ác đã bị pháp luật trừng trị, dẫu rằng theo ý kiến của tôi là còn
quá nhẹ nhàng, nhưng có pháp luật ở đây, tại sao Cam Linh không đến
khiếu nại sớm đi, không đến kêu oan sớm đi. Hiện tại cát bụi đã về với
cát bụi rồi, giấy trắng mực đen đã định đoạt kết quả cả rồi, hành động
này của Cam Linh chẳng phải là muốn truy lùng tên kia để báo thù ư?
Vậy làm sao tôi có thể nói ra được đây? Làm sao tôi có thể gieo rắc mầm
mống tai ương như thế được? Mặc cho cô ta nói gì đi nữa thì chuyện đó đã đi qua rồi, tất cả manh mối đã bị cắt đứt trên đầu lưỡi tôi, tôi không
thể nhắc đến bất cứ chữ nào nữa.
Tôi vo vo cái khăn trong tay, vắt lên người: "Tôi không nhận ra hắn, không nhớ rõ nữa."
Cam Linh vẫn vật lộn ăn thua đủ với cái điện thoại, qua một lúc lâu mới chịu tắt máy, rút cục sạc ra một tiếng rắc, gãi gãi đầu, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi để ngỏ cửa, cuối cùng thỏa hiệp: "Hoặc là cô vào nhà nói chuyện, hoặc là tôi đóng cửa lại."
Cam Linh đi vào trước tôi một bước, tôi đang định đóng cửa, cô ta ngăn lại: "Đừng đóng."
"Hàng xóm thấy không hay." Tôi túm chặt nắm tay cửa, muốn đẩy vào, Cam Linh
nói đều đều: "Đóng cửa ở một mình với người lạ, tôi mà giết cô đi thì
người khác cũng không biết được."
Đây là đe dọa sao?
Tôi nắm cánh cửa ngây ra, Cam Linh rì rì lấy con dao gấp ra, tách, bật lưỡi dao sắc lẹm, chỉa thẳng vào người tôi.
Tôi vẫn bình tĩnh đóng cửa lại, tựa người vào cửa: "Cô sẽ không giết tôi,
cô mà làm vậy thì sẽ không biết được hung thủ trông thế nào."
Cam Linh mỉm cười: "Tôi biết ngay cô còn nhớ mặt tên đó mà."
Mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng sau lưng, tôi xoa huyệt thái dương, nghe tiếng lưỡi dao thu lại, bụng bảo dạ trách sao Cam Linh dám ngả lưng ngoài lề đường, cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cá chết lưới rách hết rồi.
Cô ta điên rồi, không phải kiểu loạn trí mất suy nghĩ đâu, mà là tỉnh táo cố chấp đến cuồng rồi. Tôi nghĩ nếu qua một thời gian dài, có thể là một tháng, hay nửa năm, thậm chí là
hơn một năm, nếu cô ta vẫn không tìm được tên sát nhân thì có nổi cơn
giận cá chém thớt với tôi không, cắm ngập lưỡi dao đó vào tim tôi cho bõ tức.
Cố gắng không nghĩ theo hướng này nữa, tôi kiếm cái áo
thun cỡ lớn màu đen ném cho Cam Linh: "Trời nóng quá, nhà tôi không có
Hoắc Hương Chính Khí đâu (2), cô đừng có bị cảm nắng đó."
Cam Linh không đón lấy, cứ mặc nó rớt xuống sa lông, cô ta cúi đầu nhìn
chằm chằm vào hình con thỏ trên đó, rồi lại lạnh nhạt nhìn tôi.
"Cô giáo Tiểu Khương à, tôi không phải ăn xin... Tôi chỉ muốn tìm được hung thủ."
"Cô có mang dao, cô muốn giết hắn."
"Đúng vậy." Cam Linh thừa nhận, khẽ cười lên.
"Cô tìm vậy không có hiệu quả đâu. Mà cô cứ tiếp tục đi, tôi sẽ không nói cho cô biết."
"Cô có thể không nói ra, nhưng tôi sẽ bắt cô xem ảnh, lúc cô thấy khuôn mặt nào quen thuộc thì chắc chắn ánh mắt sẽ thay đổi, vậy là tôi có thể
biết rồi. Tôi sẽ đi chụp thật nhiều hình rồi cho cô nhìn qua hết một
lần." Cam Linh thản nhiên nói trắng ra kế hoạch với tôi.
Đúng
vậy, tôi không thể giấu giếm, không thể điều khiển ánh mắt của bản thân
được. Chẳng sợ đây là mò kim trong biển rộng đi nữa, chỉ cần ngày nào đó tôi nhìn thấy thủ phạm trên điện thoại trong khi Cam Linh đang quan
sát, dù tôi có nhanh chóng lấp liếm đi thì cô ta cũng có thể thu nhỏ lại phạm vi một cách dễ dàng.
Tôi nhớ đến khi ở quán mì cô ả này dụ tôi vào tròng với tiếng gọi cô Tiểu Khương ơi kia.
"Tôi sẽ nhắm chặt mắt lại, không nói cho cô cái gì hết." Tôi lấy lại cái áo.
Cam Linh lại cười: "Cô đã nói cho tôi rồi."
"Cái gì vậy?"
"Kẻ giết người bị phán bảy năm tù, cô biết thừa là bây giờ còn chưa đến
lúc. Ban đầu tôi còn không chắc là tên đó đã ra ngoài chưa, nhưng phản
ứng của cô đã nói cho tôi rằng hắn đã được thả rồi."
Cô ả
này cười nhẹ bẫng như không, chỉ có khóe miệng khẽ nhúc nhích, mà cặp
mắt kia vẫn cứ thờ ơ lạ thường, giống như con sói cái thu mình trong bụi rậm.
Đúng thật, không biết tôi đã bị cô ả này moi ra bao nhiêu tin tức rồi, thật sự là dính bẫy cô ta mà.
Tôi chỉ có thể cuống quýt theo đuôi: "Cái gì? Ra tù rồi à?"
"Diễn trò trẻ nít, tôi đi đây." Cam Linh mở cửa bỏ đi, tôi muốn đuổi theo,
một lưỡi dao lạnh ngắt chớp nhoáng kề vào cổ họng, bức tôi vào nhà.
Cánh cửa đóng sầm lại.
-
Chú thích:
(1) 300,000 người: gần gần với dân số tỉnh Bắc Kạn năm 2019, khoảng 313 ngàn người với diện tích 4860 km²:
Nửa dân số huyện Năng là 150,000 người, tương đương sức chứa của 1.5 sân
vận động lớn thứ 11 thế giới là Melbourne Cricket Ground với diện tích
24.96 km²:
(2) Hoắc Hương Chính Khí: có thành phần thảo dược, là
một dạng thuốc không kê đơn, thường được sử dụng để điều trị các triệu
chứng như sốt, cảm lạnh, nhức đầu, khó tiêu, nôn mửa hoặc tiêu chảy,
ngoài ra còn là một loại thuốc điều trị say nắng giá rẻ và có sẵn trong
tủ thuốc của nhiều hộ gia đình ở Trung Quốc.
Chai nước trong truyền thuyết xuất hiện ở nhiều truyện khác là đây =))
Góc soi mói:
Tiểu Hồi mới gặp người ta mấy lần, lần nào cũng bị hù muốn rớt tim, vậy mà
vẫn yên tâm mời bà Linh vào nhà, còn tự tay đóng cửa lại.
Cam
Linh thì tự giác không vào nhà người ta lung tung, dạy dỗ Tiểu Hồi hông
có được ở chung với người lạ một mình, trước khi đi còn chào một tiếng.
Mấy chi tiết này phản ánh phần nào tính cách của hai bạn rồi hen:">