Nhà Cố Xương Phồn ở quê vừa được xây lại hai năm trước, mái ngói mới
tinh, ngôi nhà trông như biệt thự loại nhỏ, xa hoa lộng lẫy. Nhưng vừa
mở cổng nhà, một mùi tanh tưởi liền tỏa ra chào đón.
“Không xong!” Bác gái Cố rối loạn chạy vội vào: “Đồ ăn trong nồi bị
hỏng rồi.” Lúc cháu trai đột nhiên khó chịu, bác gái lo lắng đưa cháu
rời đi gấp. Cơm đang nấu dở bị bỏ lại, trời nắng nóng rồi để qua đêm,
lâu ngày hư mốc.
Thúi quá, hay là có rắn trong đấy?!
Cố Xương Phồn đi theo mẹ vào nhà, vừa vào phòng khách đã chịu không
nổi, vội che mũi lui ra ngoài, hơi xấu hổ nhìn Cố Trường Sinh: “Đại sư
vào xe ngồi chờ đi, lát nữa hẵng ra.” Xe đậu trong sân xa phòng bếp, bên trong có tinh dầu khử mùi, đóng cửa lại sẽ không bị ảnh hưởng.
Quả nhiên đồ ăn bị ruồi bọ bâu kín.
Bác Cố vừa mắc ói vừa tiếc rẻ. Đây đều là nguyên liệu nấu ăn tốt,
thật lãng phí. Bác gái đau lòng ném đồ ăn bị hỏng vào thùng rác, bận rộn rửa nồi lau chén. Dọn hết rác rưởi thì vùi đầu rửa sạch bếp lò.
“Ba ơi, bao giờ bà mới xong?” Cố Hàng Hàng ngồi trên xe, chờ lâu nên bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nhanh là nhanh cỡ nào?” Đáp án qua loa có lệ, Cố Hàng Hàng không
vui. Nhưng trẻ nhỏ hay quên, một lúc sau đổi sang vấn đề khác: “Có phải
lát nữa đợi bà làm xong rồi vào cúi chào, con sẽ hết bệnh?”
“Đúng vậy, nên lát nữa Hàng Hàng vào nhà phải nghe lời ngoan ngoãn,
nói gì thì làm cái đó, không được nghịch ngợm. Khi cúi chào cũng phải
thành tâm.”
Cố Xương Phồn tưởng nói vậy con trai sẽ gật đầu, ai ngờ Cố Hàng Hàng nhíu mày bất mãn: “Sao bà làm lâu thế?”
“Dây dưa lâu la, muốn con bị bệnh đến chết sao? Con khó chịu.” Cố Hàng Hàng nhăn nhó oán giận.
Trẻ con sao có thể nói như vậy với người lớn!
Cố Xương Phồn tính dạy bảo con mình thì bị vợ trừng mắt một cái, nhìn lại con trai ốm yếu, gương mặt thiếu sức sống, lời giáo huấn treo trên
miệng không nói ra được. Hắn đành sờ đầu Cố Hàng Hàng: “Bà không cố ý.
Con xem bà vẫn đang chăm chỉ dọn dẹp, chưa dừng tay đúng không.”
…Đúng là người một nhà.
Cố Trường Sinh cạn lời, cậu không thể ở chung với mấy người này lâu
dài. Vừa lúc thấy bác gái dọn dẹp phòng bếp khá ổn, Cố Trường Sinh mở
cửa xe đi ngoài trước: “Đem đồ cúng để trên kệ bếp. Nhớ đặt heo sữa
nướng ở giữa phòng, còn lại mấy người sắp xếp tùy ý.”
“Dạ.” Cố Xương Phồn cung kính đáp ứng. Để vợ ngồi trên xe trông con, hắn mở cốp xe, tự mình mang các loại đồ cúng vào nhà.
Sợ không đủ tôn kính Táo Vương Gia, hắn cố ý mua bộ ly chén mới đặt bàn thờ.
“Đại sư, ngài xem như vậy được chưa?”
Cố Trường Sinh đang kiểm tra bếp lò, nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng
qua: “Lấy cát bỏ vào bát hương, rồi kiếm chậu than hoặc chậu rửa mặt cũ
để cạnh kệ bếp, lát nữa dùng để đốt vàng mã.”
Đồ cúng nhanh chóng được chuẩn bị tốt, không cần ai nhắc nhở, bác gái tự giác quỳ trước kệ bếp, còn lôi kéo cháu trai, ý bảo nó quỳ theo
mình.
“Con không quỳ.” Cố Hàng Hàng đẩy tay bác gái, chạy đi ôm chân mẹ, úp mặt trốn đằng sau: “Trên TV chỉ có phạm nhân mới quỳ xuống đất, con
không phải phạm nhân, con không quỳ.”
“Ai, đứa nhỏ này.” Bác Cố sốt ruột, đứng dậy lôi nó qua: “Nghe lời, quỳ xong mới hết bệnh.”
“Con không, không không!” Cố Hàng Hàng gào khan: “Bà kéo tay con đau. Bà không thương con, bà không phải bà của tôi.”
“Mẹ mau thả tay ra, mạnh tay quá làm đau cháu kìa.” Cố Xương Phồn và
vợ vội vàng cản lại: “Hàng Hàng lớn rồi, kiên trì giải thích nó sẽ nghe, đừng động tay động chân. Cháu nó còn bệnh, trong người vốn không thoải
mái, lỡ bị thương chẳng phải càng khổ sao. Lúc đó mẹ lại đau lòng.”
Kiểm tra con mình, Cố Xương Phồn cảm thấy vẫn nên giáo dục nó, ngồi
xổm nhìn thẳng con mình: “Hàng Hàng, lúc nãy ba đã nói gì với con? Ba
bảo con vào nhà phải biết nghe lời mà. Bà quỳ được tại sao con không quỳ được? Con từng phạm lỗi, không quỳ thần minh sẽ không tha thứ cho con,
vậy bệnh của con bao giờ mới hết? Nghe lời, bây giờ quỳ xuống.” Nói xong xoa đầu con trai, để nó quỳ xuống đất.
“Quỳ cái gì, con lớn rồi, bạn con mà biết sẽ cười chết con. Con không quỳ.” Cố Hàng Hàng không chịu cho ba nó mặt mũi, vừa khóc nháo vừa giãy giụa muốn chạy ra ngoài.
Trẻ con hư hỏng!
Cố Trường Sinh mất kiên nhẫn, giờ này mà còn nhây tới nhây lui. Đã
thế nó này chả phải loại trẻ con ngoan hiền, có khi phải mất hai tiếng
đồng hồ để dỗ nó. Thế bao giờ cậu mới được về nhà?
Rút chín nén nhang trong túi ra, Cố Trường Sinh giơ tay phất nhẹ,
nhang thơm không lửa tự cháy. Cố Hàng Hàng đang gào khan thấy thế há hốc mồm, tạm quên chạy trốn.
Thắp hương, Cố Trường Sinh chia ba nén nhang đưa bác Cố, rồi đưa ba
nén cho Cố Hàng Hàng. Cố Hàng Hàng tò mò cách cậu đốt nhang, nhận lấy
cúi đầu nghiên cứu.
“Quỳ.” Nghe vậy, bác gái vội vàng quay về quỳ xuống, hai vợ chồng
tiếp tục dỗ con. Cố Hàng Hàng đang tính cầm nhang bỏ chạy, bị Cố Trường
Sinh nhàn nhạt liếc qua, không biết như thế nào lại thành thật quỳ
xuống, không dám quậy nữa.
Nó cảm thấy nếu không chịu nghe lời, sẽ có chuyện gì đó kinh khủng xảy ra.
Trực giác trẻ con nhạy bén, Cố Hàng Hàng bắt chước bà nội quỳ trên mặt đất.
“Đại sư, bắt đầu đi.” Cố Xương Phồn thúc giục, sợ để lâu con mình lại nháo loạn.
“…Phàm nhân không hiểu chuyện, mạo phạm đến thần uy, nay đã hối hận,
thành kính bái cầu xin tha thứ. Nguyên bảo tu tân trúc, cống phẩm phụng bếp trước, khói nhẹ hương chín chú, hàng năm khấu thần ân. Đông Trù Tư
Mệnh Cửu Linh Nguyên Vương Định Phúc Thần Quân môn hạ đệ tử Cố Trường
Sinh, kính bẩm thần quân.” Cố Trường Sinh nói xong cúi đầu vái ba cái,
lấy lại nhang trên tay bác Cố và Cố Hàng Hàng, cầm cả chín nén nhang cắm vào bát hương.
Bị lấy mất nhang, Cố Hàng Hàng giật mình.
“Tới khấu đầu ba cái.”
Cố Xương Phồn cứ tưởng Cố Hàng Hàng chuẩn bị khóc tiếp. Nhưng Cố Hàng Hàng có cảm giác như bị hổ dữ nhìn chằm chằm, tràn ngập cảm giác nguy
hiểm. Nó đâu dám quậy, thành thật dập đầu lạy ba cái mới dám bò dậy.
“Hình như con hết khó chịu rồi.” Cố Hàng Hàng ngạc nhiên vỗ đầu mình, thực sự mất cảm giác chèn ép khó chịu, cực kỳ vui vẻ: “Thì ra cúi chào
có tác dụng, thế mà con tưởng mọi người lừa trẻ con!”
Bà Cố lạy xong đứng lên, sắc mặt tốt lên rất nhiều, không còn vẻ tiều tụy.
Tiền này dùng không phí, nhìn cháu ngoan khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ, trong lòng bác Cố cuối cùng cũng thấy dễ chịu.
“Hàng Hàng quỳ lạy như chơi đùa, vì nó còn nhỏ tuổi, Táo Vương Gia
không so đo. Nhưng mấy người đừng quên ghi nhớ trong lòng, mỗi năm đều
phải cúng ông Táo. Khi nào Cố Hàng Hàng chân chính nhận thức được sai
lầm, khi đó mới hoàn toàn bình thường.” Quan trọng là biết dạy bảo con
cháu cho đàng hoàng. Chứ cứ như thế sớm hay muộn lại có chuyện xảy ra.
Thật ra Cố Trường Sinh cảm thấy, trừ đứa bé, người lớn nhà này ít
nhiều đều có tật xấu. Nhưng đó là việc nhà người ta, cậu không tiện
nhúng tay, chỉ nói về đứa bé.
Cố Trường Sinh mập mờ ám chỉ, trừ Cố Hàng Hàng đã chạy ra ngoài, ba người đều nghe hiểu, đành xấu hổ vâng dạ.
Thấy thế, Cố Trường Sinh khó nhịn được nói thêm vài câu: “Đồ cúng về
sau không cần phiền toán như hôm nay, trừ heo sữa nướng, mọi người tự
chọn thêm vài món khác.” Từ xưa đến nay, khi hiến tế tạ tội với thần, để thể hiện sự trịnh trọng, heo sữa nướng là món chính không thể thiếu.
“Nếu có thời gian, tự làm vàng thỏi là tốt nhất. Lúc làm thì niệm Táo Vương gia xin lỗi ngài, như vậy sẽ giúp vàng thỏi tạo tác dụng lớn
nhất, chứng minh thành tâm.”
“Lần sau cúng ông Táo không cần về quê cũng không cần mời người chủ
trì, cúng bái ở nhà trong thành phố là được. Nhưng phải nhớ, từ nay dùng bếp lò nấu ăn, tuyệt đối không nhét đồ dơ bẩn vào, kể cả lò vi ba nồi
cơm điện gì đó cũng vậy. Chú ý không đùa giỡn hoặc khóc lóc trong phòng
bếp, dễ quấy nhiễu thần minh.”
Điều gì cần dặn dò đã dặn dò xong, Cố Trường Sinh nhẩm lại, xác định
không sót chi tiết nào, thừa dịp trời chưa tối chuẩn bị về nhà.
Tranh thủ về luôn, biết đâu không chỉ nấu kịp bữa khuya, còn có thể nấu luôn bữa tối.
Tác giả có lời muốn nói: Cố Trường Sinh: Về nhà nấu cơm cho Tổ sư gia, cuộc sống hoàn mỹ.