Bỏ vật bẩn vào bếp lò, mệt cho họ nghĩ ra trò này.
Bị Tổ sư gia trừng phạt chẳng oan, vừa lắm.
Bếp đối với Táo thần chính là thần án. Dù là vị thần dễ tính nhất,
nhìn thần án của mình bị người ta chà đạp cũng phải tức giận. Chứ đừng
nói Táo Vương Gia khó tính. Đoạt hai năm tuổi thọ là vì nể tình người
già trẻ nhỏ, phạt nhẹ lắm rồi.
Từ từ.
Cố Trường Sinh đột nhiên nhìn bác gái: “Có phải bác còn làm gì khác?”
Tổ sư gia từ trước đến nay ân oán phân minh, chỉ phạm một sai lầm, sao có thể đoạt hai lần tuổi thọ.
Bác gái chép miệng hồi lâu, lúc này mới nói: “Chẳng phải cháu nó sinh bệnh sao, tôi sốt ruột nên chửi mắng người lung tung.”
Phần lớn người trẻ tuổi bây giờ không thích cầu thần bái phật, nhưng
thế hệ trước lại rất tin cái này. Bác gái tuy bán tính bán nghi, nhưng
chịu ảnh hưởng của người xung quanh, mùng một và mùng mười lăm mỗi tháng tạo thành thói quen đi chùa miếu đạo quan cúng bái. Thần Phật gì đó
nhận bao nhiêu năm hương khói mà chả phù hộ nhà mình, khiến cháu cưng bị bệnh chịu khổ.
Bác Cố rất không hài lòng, nhịn không được mắng hai câu.
“Mắng người? Tôi thấy mắng thần mới đúng!”
Từng gặp người tự tìm đường chết, cơ mà chưa bao giờ thấy ai gấp gáp muốn chết sớm đến thế.
Cố Trường Sinh đau lòng cho Tổ sư gia, chẳng có tin gì tốt lành cả.
“Mẹ làm thế cũng quá…” Cố Xương Phồn bị Cố Trường Sinh dọa sợ, nhìn
con trai vẫn nằm mê mệt trên giường, nhịn không được trách mẹ mình: “Con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, cái tính của mẹ nên sửa lại, tiện miệng
ăn nói không suy nghĩ. Ba nói mẹ hứa sẽ sửa mà, sao bây giờ vẫn vậy. Giờ thì hại cháu mẹ thảm rồi đó!”
“Chẳng lẽ tôi không thương cháu sao.” Ai mà biết thần minh còn tồn
tại trên thế giới. Bị con trai oán trách, bác gái ủy khuất lại sốt ruột: “Làm sao bây giờ, nếu không để tôi đi dập đầu thỉnh tội.” Nói xong liền chạy vào phòng bếp quỳ xuống, lạy đập đầu vào mặt đất vang tiếng bang
bang.
Buổi sáng lúc bác gái rời chỗ Cố Trường Sinh về nhà, trong lòng bực
bội, thì thấy cháu mình sinh bệnh bỏ ăn. Nhìn bát cơm sáng để cạnh
giường còn nguyên, cả người bác gái uể oải, nhịn không được mắng hai câu phát tiết. Quá nhiều chuyện xảy ra trong thời gian ngắn, bác gái khó
thở nhưng không biết nên đi tìm ai giúp.
Tuy không đi học đọc sách, bác gái vẫn biết nguyên nhân do cháu trai
đắc tội Táo Vương gia, trước mắt cứ cầu xin Táo Vương gia là tốt nhất.
Nhà nội thành không giống nông thôn, trên kệ bếp không dán hình Táo Quân, nhưng đều là phòng bếp chắc có hiệu quả giống nhau.
Vì cháu trai, bác Cố cúi lạy cực kỳ thành tâm.
Nghe động tĩnh, Cố Xương Phồn sợ mẹ già xảy ra chuyện, vội vàng chạy
theo kéo bà đứng dậy: “Mẹ, mẹ làm gì vậy. Thỉnh tội không phải chỉ thế
này! Đừng để Hàng Hàng chưa khỏe, mẹ đã vào bệnh viện. Đại sư còn ở đây, mẹ đừng nóng vội.”
“Cố đại sư ngài xem phải làm sao bây giờ?” Bác gái bị con mình kéo
tỉnh, lấy lại tinh thần, chờ mong nhìn về phía Cố Trường Sinh.
Cố Xương Phồn cũng đưa mắt cầu xin, ánh mắt mang theo thúc giục.
Vì việc ăn uống của Tổ sư gia, cậu sẽ giải quyết việc này.
Hơn nữa đối phương đã trả thù lao, Cố Trường Sinh gật đầu: “Chỉ dập đầu là không đủ.” Lạy vang đến mấy cũng vô dụng.
Giống như vô duyên vô cớ làm ô nhiễm nhà ở của người khác, nói một câu xin lỗi là xong?
Thế thì dễ dàng quá.
Không dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa rồi nhận lỗi đàng hoàng, chẳng ai chịu bỏ qua.
“Trước đó bác từng mắng thần minh, thì tự mình đến miếu thờ đạo quan
thắp nhang thỉnh tội. Táo thần không có miếu thì bác cúng ông Táo thỉnh
tội.”
“Cúng bái thế nào, đồ cúng hay đốt tiền giấy? Cần gì để tôi đi mua liền.” Đã có biện pháp giải quyết, Cố Xương Phồn vội hỏi.
“Tất cả. Cúng bái phải dùng vàng thỏi thủ công để đốt, đừng mua loại
hồ giấy công nghiệp. Đồ cúng cần có một con heo sữa nướng nguyên vẹn, gà vịt thịt cá mấy người tự xem, trái cây điểm tâm cũng không được thiếu.
Anh chuẩn bị nhanh lên, còn phải về quê rửa sạch bếp lò bị con trai anh
làm dơ, không thì việc thỉnh tội sẽ không hiệu quả. ”
“Vàng thỏi thủ công, heo sữa nướng, gà vịt trái cây?” Bác gái nghe
danh sách đồ cúng thì đau lòng, toàn mấy thứ mắc tiền. Bác gái nhịn
không được kéo tay Cố Trường Sinh: “Trường Sinh à, buổi sáng là bác
không đúng, bác không nên mắng cậu. Là do bác khó thở, cậu đừng để trong lòng. Cậu nói xem chúng ta nhiều năm làm hàng xóm với nhau, sao cậu lại lừa bác?”
“Tôi lừa bác?” Cố Trường Sinh khó hiểu.
“A!” Cố đại nương không nghe ra đây là câu nghi vấn, vỗ đùi nói: “Cậu đừng lừa bác, bác nghe nói bình thường cậu làm phép đâu có dùng nhiều
đồ như vậy. Chẳng phải chỉ dùng bánh quẩy, màn thầu gì đó là được mà.”
Nếu không phải thế, bác gái đã không tìm đại sư, tiết kiệm tiền bạc.
“Cậu nói xem màn thầu bánh quẩy bao nhiêu đồng? Gà vịt bao nhiêu
tiền, đặc biệt là heo sữa nướng, giá vài trăm tệ đó! Vàng thỏi thủ công
cũng mắc lắm.” Con trai kiếm tiền không dễ dàng, con dâu lại là đứa phá
của. Một bộ trang điểm hơn vạn tệ, tiền lương của hai vợ chồng chả đủ
xài, có thể bớt thì nên bớt. Nếu không sau này cháu trai trưởng thành,
lấy tiền đâu mà cưới vợ.
Hỏi thăm kỹ nhỉ.
Cố Trường Sinh còn chưa nói gì, Cố Xương Phồn đứng bên cạnh đỏ bừng
mặt, vội kéo tay mẹ mình: “Mẹ lại hồ đồ gì nữa? Tình huống không giống
nhau, nhà chúng ta cũng không thiếu tiền.” Hơn nữa đã chi một số tiền
lớn mời đại sư, keo kiệt chút tiền này để người ta chế giễu à?
“Cố đại sư đừng nghe mẹ tôi nói bậy, bà ấy nhất thời chưa nghĩ thông. Người lớn tuổi đều thế, thích tiết kiệm!” Cố Xương Phồn xấu hổ bổ sung: “Nên mua nên mua hết. Để tôi gọi điện kêu vợ xin nghỉ, chúng tôi chia
nhau đi mua, trước khi trời tối sẽ mang đồ về đầy đủ.” Cố Xương Phồn nói xong liền cầm bóp tiền.
Trời tối?
Cố Trường Sinh lười quan tâm chuyện khác, chỉ để ý hai chữ này.
Sao có thể chờ trời tối, cậu còn muốn về sớm nấu bữa khuya cho Tổ sư
gia đó. Trời tối mới mua xong, rồi đi nông thôn một chuyến, đừng nói bữa khuya, có về nhà được hay không còn là vấn đề.
Cố Trường Sinh lấy di động ra nhìn thời gian: “Hiện tại mới hơn hai giờ, tranh thủ 3 giờ rưỡi mua đủ.”
Thấy Cố Trường Sinh nghiêm túc, Cố Xương Phồn tưởng rằng thời gian
cũng cần chú ý, hắn không dám lắm miệng, liên tục gật đầu: “Tôi đi mua
liền đây, 3 rưỡi chắc chắn chuẩn bị xong. Ngài yên tâm, sẽ không trễ giờ lành.” Gà vịt gì đó, cửa hàng nào cũng bán. Cá thì mua ở tiệm cơm, trái cây đầy ngoài chợ, điểm tâm ra quán đồ ăn nhẹ có cả đống, vàng thỏi thì ra cửa hàng hương nến. Riêng heo sữa nướng hơi phiền toái, nhưng không
sao, đi đường chú ý tìm là được. Cùng lắm hỏi người dân dọc đường, thành phố A lớn như vậy, khẳng định có chỗ bán.
Cố Trường Sinh biết Cố Xương Phồn hiểu nhầm vụ giờ lành nhưng không
giải thích, ngược lại gợi ý: “Sát đường lớn ra khỏi thành phố có khách
sạn Phúc Nguyên, ở đó có bán heo sữa nướng.” Quan trọng nhất là, khách
sạn này bán heo sữa nướng chế biến sẵn, khách đến mua chỉ cần hâm nóng
lại, chờ một lát là đồ ăn được lên bàn.
“Cảm ơn ngài, tôi còn đang nghĩ xem phải đi đâu mua!” Vẻ mặt Cố Xương Phồn cảm kích, sợ mẹ mình lại ý kiến, hắn vội nói: “Tôi đi liền đây,
ngài ngồi trong nhà nghỉ ngơi trước. Muốn ăn uống gì cứ kêu mẹ tôi lấy
cho, ngàn vạn đừng khách khí.” Cố Xương Phồn nhìn mẹ mình, cố ý dặn dò:
“Mẹ, mẹ nhớ tiếp đãi khách quý, con ra ngoài nhé.”
“Biết rồi, yên tâm đi.” Khách sạn toàn bán đồ sang, nói không chừng
mỗi món phải hơn hai ngàn. Lại thêm mấy thứ linh tinh khác, tốn tiền
quá. Nhưng con trai mới sinh khí, bác gái không dám nói gì thêm, miễn
cưỡng tươi cười.
Tác giả có lời muốn nói: Cố đại nương: Tươi cười dần biến mất.