Cô gái Lưu Bích Vi này tuy chỉ là một nhân viên trong tiệm, lại ỷ vào có chút tư sắc mà tằng tịu với rất
nhiều người, phụ nữ trong thành đối với cô ta đều hận đến ngứa răng,
nhưng những đàn ông có quan hệ với cô ta đều nhớ mãi không quên, tiệm
trang phục này cũng là từ đại lão nào đó vì bảo vệ nên mới nhét cô ta
vào.
Chủ nhân tiệm trang phục là nữ thương có tiếng tăm lẫy lừng ở Vũ Châu, trong tay có một ít thế lực, người khác đều có đôi phần kính
sợ, dựa vào mặt mũi, kẻ khác cũng không đến mức động đến thủ hạ của cô
ta.
Bà chủ trước kia nợ ân tình, mới bất đắc dĩ dính vào vũng
nước đục này, bởi vậy nữ nhân viên đó tuy là nhân viên của tiệm, nhưng ỷ vào một mớ quan hệ rối rắm sau lưng, thường xuyên xem thường khách
hàng.
Triệu Hựu Sâm chắc chắn là kẻ có thế lực nhất thành, cô ta
vẫn luôn có tư tưởng kết giao, may thì được hắn coi trọng một chút,
nhưng hai lần hắn tới bên cạnh đều có Chu Dục Oánh đi theo, Lưu Bích Vi
có to gan lớn mật đến đâu, cũng không dám trắng trợn cướp người trong
tay Chu Dục Oánh.
Triệu Hựu Sâm không đáp, Ước Tố cũng cúi đầu không lên tiếng, nữ nhân viên
thoáng xấu hổ, cười hai tiếng rồi tiếp tục: "Vị tiểu thư này là người
mới của Thiếu soái ư, hôm qua tới tiệm chúng tôi, tôi đã nói vị tiểu thư này nhan sắc xuất chúng, thật đúng là một mỹ nhân..."
"Lớn mật!"
Triệu Hựu Sâm đột ngột lạnh giọng cắt ngang, Lưu Bích Vi sợ tới mức ngã phịch trên mặt đất.
"Đây là Phu nhân của tôi, tiện nhân cô nói bậy gì đó?"
Triệu Hựu Sâm đột nhiên móc khẩu súng lục từ bên hông ra, trực tiếp nhắm vào
đầu Lưu Bích Vi, Lưu Bích Vi sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, Ước Tố kịp
thời chộp lấy cánh tay hắn.
"Bỏ đi."
"Bỏ đi?" Triệu Hựu Sâm quay đầu nhìn về phía cô, "Cô ta vừa rồi nhục mạ như thế nào, cô không nghe thấy đúng không?"
"Ta không thèm để ý mấy chuyện đó," tuy Ước Tố thấy nữ nhân viên đấy không
hề vui, nhưng không thể vì thế mà lấy mạng của người ta, "Vì mấy chuyện
này mà đoạt mạng người khác, chung quy vẫn không tốt."
"Được, cô không để ý, cô cái gì cũng không thèm để ý." Triệu Hựu Sâm trên mặt
nở một nụ cười lạnh, "Ai cũng không thể lọt vào mắt xanh của Cách cách."
Ước Tố không biết Triệu Hựu Sâm sao đột nhiên lại bắt đầu châm chọc mỉa
mai, người đàn ông này thật là kỳ quái, nằm im cũng nhằm vào, cô dứt
khoát không nói gì thêm là được.
Ước Tố nhìn hắn một cái, thu tay lại, cũng không thèm quản chuyện nữa. Mặc kệ Lưu Bích Vi nhìn chằm chằm đáng thương cầu xin như nào, cô cũng lui ra sau một bước, bình tĩnh
đứng im.
"Thế nào? Cô mặc kệ?"
Triệu Hựu Sâm thấy cô thu tay, ngược lại lại nổi giận, quơ quơ khẩu súng trong tay.
"Chỉ cần Thiếu soái vui là được," Ước Tố rũ mắt đáp, "Dù sao ta nói Thiếu
soái cũng sẽ không nghe, còn phải nói móc ta một hồi, ta cũng không
thiếu tự trọng đến vậy, một hai phải mắng trước mặt kẻ khác."
Triệu Hựu Sâm nghe vậy cong cong khóe môi, nhét súng lục trở lại bên hông,
lùi lại một bước, ngang ngược ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, Ước Tố
không muốn ở trước mặt người khác cùng hắn thân mật như vậy, nhưng cô
càng giãy giụa hắn càng ôm chặt, cô ghét nhất hắn thô lỗ vô lễ như thế
này, bất giác cau mày hít một hơi sâu.
"Thiếu soái hãy buông
tay," Ước Tố miễn cưỡng duy trì vẻ điềm tĩnh, cố gắng hòa giọng nhẹ lời
nói, "Ngài không thể ỷ ta là nữ, mà lần nào cũng ép ta thuận theo ý
ngài."
"Tôi cũng không nghĩ như vậy đâu, nhưng cô cứ xuyên tạc ý tôi đó chứ."
Giọng hắn dịu xuống, Ước Tố trong nháy mắt có chút hoảng hốt, cảm giác hắn
lúc này giống như con cún nhỏ đáng thương khao khát tình cảm.
"Tôi nghe lời cô, vậy cô có thể thưởng cho tôi thứ gì?"
"Ngài..." Ước Tố bất giác đỏ mặt, hắn bây giờ có khác nào đứa trẻ con xin mình
kẹo ngọt, "Cái gì của ta cũng là ngài bỏ tiền, ta có thể cho ngài thứ gì chứ?"