Ước Tố đột nhiên ngồi thẳng, nhanh chóng đẩy cơ thể hắn, mắt liếc tài xế phía trước một cái, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, giọng khe khẽ tưởng
chừng như không nghe thấy.
"Ngài đừng đem ta ra trêu đùa... Tối hôm qua ngài uống say, chuyện lúc đó chúng ta không cần nhắc lại nữa."
"Sao lại không nhắc nữa, tôi đâu có say." Hắn kéo cánh tay, dùng sức xoay cơ thể cô lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ước Tố, "Vậy đối với cô,
chuyện tối hôm qua dễ dàng quên được vậy sao?"
"Ta không
quên," Ước Tố cảm thấy ngượng ngùng từ đầu đến chân, "Nhưng ta cũng
không phải công cụ mua vui của ngài và Chu tiểu thư."
Sắc mặt Triệu Hựu Sâm mới vừa rồi còn âm trầm, chớp mắt bỗng dịu đi.
Người đàn ông cười rộ lên, khoé miệng vậy mà hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ,
kỳ thật năm nay hắn mới mười chín tuổi, nhưng từ trước tới nay người
liên quan đến hắn đều trưởng thành chín chắn, tàn nhẫn độc ác, chưa bao
giờ có người coi hắn như thiếu niên mười mấy tuổi, Ước Tố nhớ tới đệ đệ, năm nay đệ đệ cũng mới mười chín.
Nhưng đệ đệ bây giờ ngày nào
cũng chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng, để lại một đống cục diện rối
rắm chờ cha mẹ thu dọn, nếu Triệu Hựu Sâm không phải trượng phu của cô,
mà là anh em máu mủ, cô nhất định sẽ vô cùng tự hào.
"Cô không vui?"
"Ta đâu phải người đất, phàm là người luôn phải có chút nóng giận chứ." Ước Tố gục đầu xuống, không ngờ hắn lại cách gần như vậy, "Thiếu soái có gì cứ nói thẳng, ta không phải loại người càn quấy."
Triệu Hựu Sâm
sắc mặt vừa mới dịu đi lại bị làm cho âm trầm trở lại: "Lời này của cô
là có ý gì? Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì? Ly hôn?"
Ước Tố
quả thật có suy nghĩ này, cô cảm thấy Triệu Hựu Sâm sớm muộn gì cũng
tính ly hôn, cô nói lời này cùng lắm sẽ khiến Triệu Hựu Sâm biết bản
thân cô sẽ không đeo bám hắn, là phụ nữ hiểu chuyện, cũng không định mặt dày quấn lấy hắn cầu hoan tác ái, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng chạm đến, Ước Tố biết rõ hắn không có hứng thú với mình.
Dù bên ngoài người người đều nói, mặc chuyện nhũ mẫu khuyên nhủ mau mau sinh một đứa con khoá tâm hắn, cô trước nay chưa từng nghĩ đến muốn thứ gì từ chỗ
hắn.
Ước Tố cũng là người có thể diện, bản thân còn là quý tộc
sót lại của Mãn Thanh, cho dù triều Thanh đã sụp, lưng cô cũng không thể cong.
Không biết hắn có thể suy xét thức thời hay không, chỉ cần tiếp tục hành xử giống như tối hôm qua, cô thật sự có chút sợ hãi...
Cô lấy hết can đảm, môi anh đào khẽ mấp máy định giải thích rõ ràng, nhưng đúng lúc này, ô tô đột nhiên dừng lại, cả người Ước Tố nhào vào lòng
Triệu Hựu Sâm, cô kinh ngạc ngẩng đầu, Triệu Hựu Sâm đã điềm tĩnh như
thường, nhẹ nhàng nâng cằm: "Tới rồi."
"Ta đâu định đến chỗ này..."
"Ngày hôm qua cô mặc y phục trông khá đẹp," hắn bình tĩnh nhìn về phía Ước
Tố, "Hôm nay vừa hay tôi rảnh rỗi, cùng cô đi mua vài món."
"Không cần," Ước Tố cuống quýt xua tay, "Tiền bình thường ngài cho ta đủ nhiều rồi, không cần dẫn ta..."
Hắn kéo tay cô bước xuống, vẫn là tiệm trang phục ngày hôm qua, chỉ có điều hôm nay Triệu Hựu Sâm đưa cô tới cùng, thái độ nhân viên trong tiệm
cũng khác hẳn.
Nữ nhân viên mặt thoa phấn trắng kia thấy là Ước
Tố, sắc mặt lập tức tái đi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, eo liễu lắc lư đi về phía bọn họ, thanh âm lanh lảnh cố ra vẻ hoàng oanh: "Sao
Thiếu soái bỗng nhiên tới vậy, Chu tiểu thư không đi cùng Thiếu soái
sao?"