Biển Cấm

Chương 8


trướctiếp

“Nếu đã tới, vì sao không vào.”

Trong yên tĩnh, giọng nói của Linh Trạch vang lên, cũng không phải nói với Công chúa Ngọc Lưu.

Ta tập lấy lại tinh thần, bước vào trong điện, hành lễ với hai người đang uống trà trên tháp.

“Bệ hạ mạnh khỏe, công chúa Ngọc Lưu mạnh khỏe.”

Từ lúc đi vào trong phòng, liền có một tầm mắt vẫn luôn dán chặt vào người ta, ta thẳng lưng, vừa vặn đối diện với ánh mắt soi mói chán ghét của công chúa Ngọc Lưu.

Cảm xúc chán ghét bộc lộ ra ngoài, ngay cả ngụy trang đều khinh thường.

“Đây là Dạ Giao kia?” Nàng hỏi Linh Trạch bên cạnh.

Linh Trạch đặt nhẹ chung trà xuống bàn con, ừ một tiếng.

Trên mặt Ngọc Lưu hiện ra nụ cười lạnh, nhìn ta hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

Ta nhìn Linh Trạch, thấy hắn cũng không nói lời nào, thầm cắn cắn môi, trả lời: “Ta lo lắng cho an nguy của Long tử, tự mình chạy đến.”

Ngọc Lưu cười giễu một tiếng: “Ngươi nhưng thật ra có lòng, không phải con của mình cũng có thể quan tâm như vậy.”

Lời nàng nói có ẩn ý, ta nghe ra được. Có lẽ nàng cảm thấy tất cả những thứ ta làm đây, đều là diễn xuất, là vì vị trí Long hậu, cũng không phải xuất phát từ chân tâm.

Nàng thật sự nghĩ sai rồi, tuy nói ta lo lắng cho Long tử cũng không phải hoàn toàn không có tư tâm, nhưng đích đích xác xác không phải là vì bảo tọa của Long hậu.

“Được rồi, ngươi không xem trọng đứa nhỏ, để cho nó rơi khỏi giường, đuối lý trước, liền bớt tranh cãi đi.”

Linh Trạch vươn tay với ta: “Tới đây.”

Bàn tay kia khớp xương thon dài, móng tay trơn bóng, trắng nõn không một vết chai.

Ta nhìn chăm chú một lúc, nắm lấy được hắn chậm rãi kéo đến trước người.

“Ngồi xuống đây a.” Linh Trạch để cho ta ngồi bên cạnh hắn, vỗ vỗ mu bàn tay ta nói, “Vỏ trứng không nứt, hẳn là không có gì đáng ngại.”

Bộ dạng kia, ngược lại giống như ta mới là cha của Ngao Yến, hắn chỉ là qua xem náo nhiệt mà thôi.

Đợi một nén nhang, Đại vu y từ trong phòng vén rèm mà ra, quả thật trứng rồng không có gì đáng ngại, chính là lúc đặt trên giường không biết như thế nào, khả năng là thai động, lăn lăn rơi xuống giường. May mắn vỏ trứng cứng rắn, rơi một cái cũng không bị thế nào.

Trừ chuyện này ra, Đại vu y còn nói ra một phát hiện khiến người chấn động.

“Trứng này là song bào thai, song sinh tử.”

Đại vu y đi rồi, Linh Trạch phủi phủi áo bào xuống khỏi tháp.

“Ngươi xem cũng đã xem rồi, thiếu chút nữa xảy ra việc lớn, vẫn là giao Long tử cho người sẽ chiếu cố để chiếu cố đi.” Linh Trạch xoay mặt ra phía sau, “Cao Giáp, trả lại Long tử cho Mặc công tử.”

Tổng quản Long cung gật đầu, than hình cao gầy lướt qua Linh Trạch, không đợi Ngọc Lưu đáp lại liền vào gian trong.

Sắc mặt Ngọc Lưu khó coi, nhưng dù sao nơi này cũng là Bắc Hải, cho dù nàng tức giận cũng không thể làm được gì.

Vẻ mặt Linh Trạch ôn hòa, dường như cũng không biết Ngọc Lưu tức giận.

“Công chúa nghỉ ngơi sớm đi.” Hắn dứt lời xoay người đi ra khỏi cung.

Đi vài bước bỗng nhiên dừng lại, hơi xoay đầu.

“Không đi sao?”


trướctiếp