Biển Cấm

Chương 45


trướctiếp

Thế nhưng thật sự là hắn.

Vui sướng mất mà tìm lại xen lẫn hối hận đối với tình trạng hiện tại của Linh Trạch, cảm xúc này quá mãnh liệt, khiến cho mũi ta cay cay, hốc mắt nóng rực.

“Lữ Chi Lương nói Linh Trạch đã… ta cho rằng…” Môi ta run rẩy, cuối cùng vẫn không nhịn được rơi nước mắt. Bọt nước rời hốc mắt liền dần dần tụ thành thực thể cứng rắn, theo gương mặt lăn xuống dưới.

Tử Vân Anh duỗi tay đón được, kẹp Giao nhân lệ kia ở ngón tay xoay xoay.

“Ngươi cũng đừng khóc nữa, bằng không Bệ hạ tưởng ta chọc ngươi khóc, phải giận ta.” Nàng nhẹ nhàng đặt viên Giao nhân lệ kia ở bên gối ta, “Bệ hạ chết giả là chủ ý của ta, chỉ có ta cùng Đại vu y biết được. Chủ yếu là vì để A La Tàng buông lỏng cảnh giác, khiến gã cho rằng Bắc Hải lại không còn địch thủ, có thể nhẹ nhàng tiến thẳng đến Long cung. Lấy tính cách của gã, ta có tám phần nắm chắc sau khi gã nghe được tin Bệ hạ chết sẽ lập tức tập hợp đội quân đánh tới đây.”

Ta thầm thán phục. Quả nhiên là Nữ võ tướng đệ nhất có dũng có mưu của Bắc Hải, nàng đoán nửa điểm cũng không sai, có thể nói là mò ra tính cách của A La Tàng vô cùng triệt để.

“Nhưng sau khi Phụ Hồn thuật hoàn thành, Bệ hạ lại không chờ được A La Tàng tự mình đánh tới, hắn muốn ta nhanh chóng tìm ra chỗ ẩn náu của A La Tàng, triệu tập đại quân của Bắc Hải chủ động tấn công, làm nó một kích liền trúng. Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng ta biết hắn là vì ngươi. Hắn sợ kéo dài, ngươi sẽ có chuyện.” Khóe môi Tử Vân Anh gợi lên nụ cười nhạt, “Nếu ngươi xem hết cảnh trong gương Hóa Ảnh, hẳn là biết bản thân có bao nhiêu đặc biệt đối với hắn. Hắn là nhi tử của Bắc Hải Vương cùng Công chúa Đông Hải, tôn quý từ nhỏ, từ cái ngày chào đời đã trở thành Thái tử của Bắc Hải, tử nhỏ phải học như thế nào đặt nguyên tắc của Đế vương lên hàng đầu.”

“Đối mặt Giáng Phong hắn đều có thể quyết tâm phong ấn thần hồn của y, lấy xương của y làm thành vũ khí, nhưng đối với ngươi… Hắn lại mềm lòng, buông tha cho nguyên tắc. Bởi vì nhớ ngươi, hắn rót ký ức của mình vào gương Hóa Ảnh, mấy năm ngươi mất tích, mỗi ngày hắn đều sẽ lật xem những hình ảnh đó, thẳng đến khi hắn cảm thấy ngươi sẽ không trở lại nữa, liền ném tấm gương kia vào kho.”

Ta ngơ ngẩn nghe những “chân tướng” không thể tưởng tượng nổi này, lòng nhất thời vô cùng chấn động, lại thật khó chịu.

“Tới vị trí của chúng ta, gánh vác quá nhiều, rất ít có thể đơn thuần vì người nào đó mà tùy hứng một hồi.” Nụ cười của Tử Vân Anh trở nên chua xót, “Ta cũng thật thích Mặc Tước, nhưng ta không cứu được nàng.”

Thân là Tử Vân Anh, nàng rất thích nàng ấy, nhưng thân là Tướng quân, nàng không thể cứu nàng ấy.

Thấy vẻ mặt cô đơn của nàng, ta cũng không biết phải an ủi nàng thế nào, dứt khoát ngậm miệng không nói, để cho nàng chậm rãi tiêu hóa.

Qua thật lâu, bi thương ở đáy mắt nàng đã phai nhạt một chút, lại cười nói: “May mà ngày ấy chúng ta đến xem như kịp thời, đã cứu ngươi, lại giết Ma long. Hiện tại tất cả đều đã trần ai lạc định*, ngươi cứ ở đây dưỡng thương cho tốt, cái khác không nên nghĩ nhiều, rồi cũng sẽ tốt thôi.”

(*尘埃落定 bụi trần lắng đọng: ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả, đến hồi kết thúc)

Ta nghe nàng nói vậy, trái tim vốn đã thả lại vào ngực lại treo lên.

“Khi nào Linh Trạch mới có thể trở lại thân thể của mình?”

Tử Vân Anh rũ mắt nghĩ nghĩ, nói đúng sự thật: “Ngươi có biết trai linh lung*?”

(*玲珑母贝 linh lung mẫu bối.)

Ta có chút khó hiểu: “Biết.”

Tương truyền loại trai này vô cùng thưa thớt, ngàn năm mới sinh được một viên trân châu, sau khi dùng có thể làm cho người ta kéo dài tuổi thọ, vĩnh viễn duy trì thanh xuân. Lúc trước ta ấp trứng rồng, Linh Trạch còn từng ban thưởng cho ta một con trai linh lung to bằng bàn tay, lúc ta đi cũng không kịp mang theo nó, bởi vậy cũng không biết nó đã sinh ngọc hay chưa.


trướctiếp