Biển Cấm

Chương 44


trướctiếp

Phế tích dưới đáy biển cách đó không xa vang lên tiếng binh khí va chạm liên tục không ngừng, nheo mắt nhìn lên, vùng nước kia đã bị nhuộm thành một màu đen nhánh. Trong nước biển giống như mực, xúc tu thật lớn như ẩn như hiện, bụi mù nhấc lên cùng với kiến trúc sụp đổ, khiến cho người ta không nhìn rõ tình hình chiến đấu như thế nào.

Ma long giãy giụa kịch liệt, hơn nữa cũng giống như ta, nhận ra thân phận của người nọ.

“Là ngươi!” Gã vừa sợ vừa giận, “Bắc Hải Vương, ngươi vậy mà… không chết?”

Lúc nghe được A La Tàng phun ra ba chữ “Bắc Hải Vương”, cho dù ta đã uống thuốc, giảm bớt cảm xúc đau đớn, vẫn không thể khống chế thân thể hướng về phía trước, ánh mắt dán chặt vào người nam nhân cầm cốt tiên trong tay kia, ngay cả mắt cũng luyến tiếc chớp một cái.

Linh Trạch cũng không đáp lại lời của A La Tàng, tay ghìm cổ gã dùng lực càng nặng, gần như véo cổ Ma long xoay ngược về phía sau.

Miệng A La Tàng trào ra một lượng máu lớn, nhuộm nước biển thành màu đỏ, nơi Ma khí bị Ly Minh hỏa đụng tới lập tức tiêu tán giống như hơi nước bị ngọn lửa đun sôi. Gã lắc người, không ngừng vung vẩy cái đuôi muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích của Linh Trạch, nhưng giống như ngư dân giỏi nhất tuyệt đối sẽ không để cá cắn mồi chạy thoát, gã trước sau không cách nào vùng vẫy thoát ra được cái ‘móc‘ đang câu lấy gã này.

Chỗ hiểm ở cổ bị giữ, cốt tiên siết đến vừa sâu vừa ác, thậm chí ta có thể nhìn thấy xương trắng phía dưới da thịt, Ma long chỉ là giãy giụa hấp hối.

“Mặc Ức!”

Ta đang muốn tiến lên hỗ trợ, chợt nghe một giọng nói quen thuộc từ xa mà đến.

Lữ Chi Lương cầm theo kiếm hạ xuống trước mặt ta, nhìn thấy tình trạng thê thảm của ta, vẻ mặt cũng là cứng lại.

Lão ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi thế nào, có nặng lắm không?”

Ta nắm chặt cánh tay lão, chặt đến toàn bộ tay đều đang run rẩy: “Đó có phải là Linh Trạch không? Hắn không chết đúng không.”

Lữ Chi Lương sửng sốt, theo tầm mắt của ta nhìn đến bóng người đang đánh với A La Tàng, sắc mặt có một chớp mắt cổ quái.

“Cái đó…” Lão tránh mà không đáp, “Ta mang ngươi rời khỏi nơi này trước, ngươi bị thương rất nặng.”

Ta nỗ lực dựa vào lão nâng dậy, còn chưa đứng vững trước mắt liền từng trận mơ hồ, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người thiếu chút nữa ngã quỵ.

“Không.” Ta chịu đựng choáng váng nói, “Ta muốn đi giúp hắn…”

“Giúp cái rắm, mạng nhỏ của ngươi đều sắp không giữ được.” Lữ Chi Lương tức giận mắng, chuẩn bị ép buộc ta đi.

Mà vào lúc này, một lươn biển phủ kín đốm nâu đột nhiên lao mạnh về phía chúng ta, thân thể to dài ước chừng hai ba trượng, một miệng răng nhọn thiếu chút nữa cắt đứt cánh tay Lữ Chi Lương.

Một kích không thành, lươn biển hóa thành hình người, đầu vẫn là hình lươn, thân thể tứ chi lại là hình người thon dài.

Tay gã cầm chùy đôi, đánh về phía ta cùng Lữ Chi Lương không ngừng nghỉ.

“Để ta đối phó gã, ngươi đi mau!” Lữ Chi Lương buông cánh tay đỡ ta, rút kiếm ra đón, bắt đầu đánh với tên lươn biển kia.

Những Ma vật ẩn nấp bên cạnh A La Tàng lại xuất hiện, tứ chi chạm đất mà bu lại chỗ gã, chen chúc bò lên thân thể gã.

Mắt thấy chúng nó rít lên muốn đánh về phía Linh Trạch, ta cuống quýt gọi Tê Hà, chia thành hơn mười thanh, dọn sạch những Ma vật xanh biếc muốn tới gần Linh Trạch.

Hô hấp trở nên càng lúc càng khó khăn, mỗi lần thở dốc phế phủ đều sẽ phát ra tiếng nước kỳ quái, giống như nơi đó đã chứa đầy máu tươi. Nếu còn có cảm giác đau, sợ là ta đã sớm đau đến hôn mê.

“Ta sẽ không chết.. ta tuyệt đối không chết…” Cổ họng A La Tàng nát bươm, dùng hết sức lực nói ra những lời cuối cùng, miệng chỉ có thể phát ra tiếng “khanh khách” mơ hồ không rõ.

Linh Trạch dùng chân đạp đầu gã xuống, đồng thời cốt tiên trong tay quấn lên siết chặt, thoáng chốc nửa bên cổ của Ma long đều bị siết gãy.

Nếu là sinh linh bình thường, lúc này đã sớm không còn sự sống, nhưng không biết có phải A La Tàng đã thành ma hay không, như vậy lại vẫn chưa chết.

Bốn móng của gã bấu chặt xuống đất, không cam lòng để lại mấy vết cào sâu dưới thềm lục địa.

Bỗng nhiên một Ma vật xanh biếc bị ta bỏ sót nhào tới Linh Trạch, cắn một cái vào cổ tay hắn. Tiếng thét kinh hãi của ta nghẹn ở giữa răng môi, một đao đâm thủng Ma Vật kia.

Lần đầu tiên Linh Trạch nâng mắt nhìn về phía ta, nhưng giáp sắt hoàn toàn che kín đầu mặt hắn lại không cách nào khiến ta nhìn thấy hắn dù chỉ là một ánh mắt.

Giáp sắt trắng hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, mặt trên không hề có một vết trầy xước nào, dường như hắn cũng không để ý công kích của những Ma vật đó.

Hai ta đối mặt một chốc, một tay của hắn nắm chặt cốt tiên, tay còn lại vươn về phía ta. Rõ ràng không nói một câu, ta lại giống như có thể đọc hiểu ý tức của hắn —— hắn muốn ta ném Tê Hà cho hắn.

Ta dùng sức lực cuối cùng gọi ra Tê Hà mặt trên bao phủ linh lực màu vàng, sau đó ném về phía Linh Trạch trên lưng Ma long.

Trường đao quay cuồng, được Linh Trạch vững vàng đón lấy, lại gọn gàng lưu loát mà trở tay hướng xuống, một đao đâm vào não tủy của Ma long.

Trong nháy mắt thân thể A La Tàng cứng đờ, theo Linh Trạch xoay chuyển thân đao, cả người gã co rút giống như rút gân, cuộn tròn thành một cục.

Một lúc sau, ánh sáng trong mắt A La Tàng dần dần biến mất, thân thể cứng còng bắt đầu thả lỏng, đầu rồng to lớn cũng chậm rãi gục xuống.

Ma khí màu đen trong thân thể gã bay ra ngoài, cuối cùng chậm rãi tiêu tán trong nước biển.


trướctiếp