Biển Cấm

Chương 32


trướctiếp

Rời đi Long Hổ Sơn, thật ra ta cũng không có mục đích gì, nghĩ đến đi vào phía trong đất liền hẳn là lựa chọn an toàn nhất, liền nhích người đi về phía tây.

Dọc đường đi ta rất ít đi vào thành trấn của phàm nhân, chỉ đi lại trong rừng núi. Ban ngày lên đường, buổi tối có sơn động, miếu hoang thì càng tốt, không có thì nằm ngủ vùng ngoại ô hoang dã, tùy ý tìm cây dựa vào.

Đi tầm mười ngày như vậy, cách Long Hổ Sơn càng ngày càng xa, mùa cũng dần chuyển sang thu.

Ngày hôm đó ta đang đi trong rừng, xông tới trước mặt là hai hán tử cao lớn mặc đồ tiều phu thợ săn.

Bọn họ thấy ta, lúc đầu vô cùng cảnh giác, dừng bước quan sát từ đằng xa, lúc sau có lẽ cảm thấy ta không có nguy hiểm, liền tiếp tục tới gần.

“Công tử là tới thăm người thân hay là dạo chơi?” Một tiều phu trong đó chắp tay hỏi ta.

Ta bị gã hỏi đến cũng thật khó hiểu, liền nói: “Thăm người thân thì sao, dạo chơi thì thế nào?”

Tiều phu cùng đồng bọn liếc nhìn nhau, người còn lại khích khí giải thích với ta: “Công tử chớ hiểu lầm, chúng ta thật sự không muốn cản trở Công tử đi chỗ nào. Chỉ là gần đây nơi này có chút không yên ổn, tương truyền có đại yêu hung ác lui tới, thích ăn thịt người. Nếu như Công tử thăm người thân, đến tận đây rồi cũng không còn cách nào, nhưng nếu là tới dạo chơi, chúng ta khuyên người tốt nhất vẫn là đổi nơi khác thôi.”

Đại yêu hung ác?

Ta lấy một tấm Dẫn hỏa phù từ trong ngực, dựng ở trước mặt hai người, chỉ thổi nhẹ một cái, phù liền bốc cháy, ngọn lửa hừng hực, hưởng thẳng về phía trước, theo thời gian trôi đi, phù cũng không thay đổi chút nào.

“Hung bằng ta không?” Ta lại thổi một hơi, ngọn lửa đánh về phía hai người đang đứng sững sờ ở bên kia, khó khăn lắm mới dừng cách ba tấc ở chóp mũi bọn họ, hai người giật mình đồng thời nhảy ra sau.

“Ta cùng với Hạc Thanh Chân Nhân của Long Hổ Sơn học qua hai năm đạo pháp, trong tay có chút bản lĩnh bắt yêu trừ ma, hai vị không cần phải lo lắng cho ta.” Ngón tay ta lắc một cái, phù kia liền giống như chưa từng bốc cháy, trở lại như lúc ban đầu, chỉ là phù văn dùng chu sa vẽ ra đã biến mất.

Tiều phu kia nuốt ngụm nước miếng, nói cũng nói không ra lời.

“Vậy, vậy là tốt rồi…” Gã lôi kéo thợ săn còn chưa tỉnh hồn cẩn thận vòng qua ta, đột nhiên hai người đồng thời nhanh hơn bước chân, giống như chạy trốn mà đi rồi.

Ta nhìn bọn họ chật vật chạy trốn, cười nhạo một tiếng, vỗ vỗ tay tiếp tục đi về phía trước.

Ta cũng không có ấn tượng tốt gì đối với nhân tộc, tuy rằng Lữ Chi Lương cùng Tiếu Phi Vũ đều là người, nhưng trong lòng ta, đám người tu đạo bọn họ dù sao vẫn là khác với phàm nhân bình thường, càng giống như là đồng loại hơn.

Nói dễ hiểu một chút, thế gian này Nhân tộc ở trong mắt ta chỉ có hai loại, một loại là đạo sĩ của Bảo Linh Quan, còn một loại khác, đó là tiểu nhân âm hiểu năm đó khinh ta nhục ta cướp đoạt Giao nhân lệ của ta. Mà đạo sĩ của Bảo Linh Quan đều ở Long Hổ Sơn, mỗi một phàm nhân ta nhìn thấy lúc này, đều không thể khiến ta sinh ra tín nhiệm.

Lại đi lên phía trước một đoạn, con đường này có một ngôi miếu hoang, sắc trời đã tối, ta cũng chuẩn bị qua đêm ở đây.

Bắt một con thỏ hoang bỏ lên lửa nướng, thịt thỏ nướng đến thơm nức, da vàng ánh giòn rụm, dầu nhỏ giọt, ngoài cửa khép hờ bỗng nhiên truyền đến tiếng người.

“Ta đã nói có mùi thơm, ngươi xem…” Một giọng nam trẻ tuổi từ xa mà đến, “Ta ngược lại muốn nhìn xem là đồ ngốc nào không sợ chết như vậy…”

Cửa gỗ vốn là lung lay sắp đổ bị người đẩy ra một cách thô bạo, hai quái nhân mặc áo choàng* xuất hiện ở trước mặt ta.

(*斗篷.)

Tên đi đầu cởi mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt hiện rõ dấu vết hóa hình, không, phải nói là ngoại trừ thân thể, đầu của gã căn bản vẫn là nguyên hình, cũng không hóa thành hình người.

“Là một tên tiểu bạch kiểm.” Nam nhân mang theo khuôn mặt của lươn biển giơ tay lên, từ dưới áo choàng giơ lên một thanh chùy sắt cực lớn.

Ta chậm rãi đứng dậy, thầm tụ lực.

Đi xa như vậy, trốn đến trong núi, thế nhưng còn có thể gặp được cùng tộc, ta đây rốt cuộc là vận khí gì?

Mặt lươn biển xoay chùy sắt muốn đi lên, ta nhảy lùi một bước, gọi Tê hà từ trong thân thể ra,

“A…” Một tên khác vóc dáng nhỏ xinh hơn, thân hình mặc áo choàng vẫn luôn tránh ở sau lưng lươn biển run lên, trong cổ họng phát ra một âm tiết ngắn ngủi mỏng manh.

Ta híp híp mắt, cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.

“Ồ? Xem ra còn có chút lợi hại.” Mặt lươn biển lại lỗ mãng vọt tới đây, cẩn thận lượn vòng quanh người ta.

Đầu gã như hạc trắng, miệng vừa mảnh vừa dài, đôi mắt giống như hai viên đậu nành, nhìn lâu liền có chút buồn cười.

Ta không nhịn được, khóe miệng hơi giơ lên, gã đột nhiên hét lớn một tiếng, lại là tìm đúng thời cơ này giơ chùy sắt liền nhào tới.

Nhưng nhào được một nửa, một sợi khói xanh vọt ra từ sau lưng gã, vòng một vòng quanh người gã, khóa gã lại giống như xiềng xích.

Hai mắt của Mặt lươn biển đảo một cái, ngay cả giãy giụa cũng chưa liền hôn mê, đổ ập xuống chân ta.

Sau khi gã ngã xuống, từ sau lưng lộ ra một thân hình nhỏ xinh. Diện mạo của đối phương vẫn giấu dưới mũ trùm, chỉ có hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn là lộ ra ngoài, trong tay bưng một lư hương tinh xảo, khói xanh giống như vật sống chính là bay ra từ đó.

Hô hấp của mặt lươn biển đều đặn bằng phẳng, cũng không cần lo lắng về tính mạng.

Ta nhìn mặt lươn biển ngủ đến giống như lợn chết, lại nhìn người mặc áo choàng lặng im không một tiếng động ở đối diện.

“Lâu ngày gặp lại, không lộ mặt thật cho ta sao?” Vừa rồi đối phương phát ra âm thanh trong lúc vô ý, ta liền có suy đoán mơ hồ, lúc sau chẳng những nàng không công kích ta, còn xung đột nội bộ* đánh ngất mặt lươn biển, ta lại càng chắc chắn.

(*Nguyên văn 窝里反 oa lý phản.)

“Mặc Tước.”

Nếu nàng đã có thiện chí, ta đây cũng khách khí một chút, thu Tê Hà vào trong cơ thể.

Người áo choàng nhỏ xinh kia run lên, duỗi tay gỡ mũ trùm của mình xuống.

Mười năm đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian khá dài, nhưng đối với Giao nhân mà nói, căn bản sẽ không để lại dấu vết của năm tháng.

Quy luật “cơ bản” này dường như cũng không áp dụng ở trên người Mặc Tước…

Sắc mặt nàng trắng bệch không chút huyết sắc, hai má lõm sâu, môi khô quắt, cả người thoạt nhìn tiều tụy lại suy yếu, khiến ta khiếp sợ nhất là, tóc cùng lông mi của nàng đều biến thành màu trắng, thoạt nhìn, giống như một lõa phụ nhân gần đất xa trời.


trướctiếp