Biển Cấm

Chương 31


trướctiếp

Nụ hôn của hắn liên miên không dứt, hôn một đường đến cổ ta.

“Buông… buông ta ra…” Ta quay đầu, giọng nói run rẩy, hơi thở mỏng manh, rõ ràng chỉ cần ta vùng ra khỏi hắn đứng dậy là được rồi, thân thể lại không nhấc nổi chút sức lực nào.

“Đừng.”

Hắn căn bản không bỏ chút cự tuyệt này của ta vào mắt, một bên lẩm bẩm thích, một bên ngậm vành tai ta. Lúc này xương cốt ta càng là mềm nhũn, cắn môi ngừng rên đã là cực hạn, càng đừng nói đến đẩy ra quát hắn.

Vừa rồi ta là ngồi dưới đất, lúc này hắn chỉ cần đẩy nhẹ, liền đẩy ta đến bàn lùn trước người.

Hắn vén tóc mai bên gò má ta lên, hôn khóe mắt ta, thổ lộ lời âu yếm khiến người trầm luân trong một mảnh hỗn độn.

Thích ngươi… thích ngươi… ta thích ngươi.…

Giống như mê hoặc của Hải yêu, làm cho người ta không cách nào kháng cự, không ngừng không ngừng ăn mòn hàng rào kiên cố ta đã dựng lên.

“Ngươi thích ta… cái gì?”

Trong mười năm chịu đựng đau đớn ta nhấn chìm trái tim mình vào trong nước sắt nóng bỏng, lặp đi lặp lại, mới có được một trái tim thoạt nhìn cứng rắn hoàn chỉnh. Có tầng vỏ ngoài này, ta liền sẽ không còn đau đớn, cũng sẽ không bị thương. Nhưng hôm nay ta bị dỗ bởi dăm ba câu của hắn, tầng xác ngoài lạnh băng cứng rắn kia thế nhưng liền rạn nứt, lộ ra bên trong đã từng là máu thịt be bét, vết thương chồng chất.

Lời của hắn vừa ngọt ngào, lại mềm mại, với ta mà nói cũng giống như nước biển đắng chát. Đụng một cái, liền đau thấu tim gan.

“Thích ta không thể cự tuyệt ngươi? Thích ta… không thể quyết tâm cứng rắn đối với ngươi? Ngươi mới không phải thích ta.” Ta xoay người, cười nhạo, “Người ngươi thích, sớm bị ta ăn, người không có kiếp sau là gã mới đúng…”

Vẻ mặt hắn không hề có biến hóa, nhìn chằm chằm vào đôi môi khép mở của ta, đột nhiên cúi xuống ngậm chặt.

“A…”

Ngón tay luồn vào mái tóc, dùng sức ấn, không cho ta thoát.

Nước bọt chảy xuống theo khóe miệng, ta đưa tay muốn đẩy ngực hắn, lại bị nắm lấy cổ tay. Hắn không ngừng vuốt ve phần da thịt tiếp xúc của bàn tay cùng cổ tay, ái muội lại kiều diễm.

Từ một chút ấy sinh ra tê ngứa, dòng điện chạy qua toàn thân, khiến ta chậm rãi nhắm mắt lại, liền buông tha cho chút giãy giụa cuối cùng.

“Cha, người chưa ngủ sao?”

Giọng nói của Mặc Diễm giống như một tiếng sấm, đánh đến ta nháy mắt tỉnh táo lại, dùng hết sức lực toàn thân đưa tay đẩy Linh Trạch ra khỏi người.

Linh Trạch bị ta đẩy đặt mông ngồi xuống đất, mày hơi nhíu, trên mặt có chút không vui.

Ta cũng mặc kệ hắn, luống cuống tay chân sửa sang lại tóc tai quần áo xốc xếnh, đồng thời cố gắng giữ giọng nói thật ổn đáp lại Mặc Diễm ngoài cửa.

“Chưa, chưa ngủ, con chờ một chút!”

Ta liếc mắt nhìn Linh Trạch vẫn còn ngồi dưới đất, hạ giọng: “Mau đứng lên.”

Hắn dùng ánh mắt vô tội nhìn ta, duỗi tay lại đây, đòi hỏi gì không cần nói cũng biết.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

2. Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

3. Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

4. Biển Cấm

=====================================

Ta không thể làm gì hơn, đành phải nắm tay hắn kéo hắn ngồi dậy.

Mau chóng sửa lại vạt áo cho hắn, mu bàn tay dán dán gương mặt nóng bỏng, lại hít sâu một hơi, mời Mặc Diễm vào.

Mặc Diễm vừa vào cửa, nhìn thấy Linh Trạch liền ngẩn người: “Sao ngươi cũng ở đây a?”

“Hắn đến đưa thuốc cho ta, vừa mới chuẩn bị đi.” Linh Trạch còn chưa mở miệng, ta liền giành nói trước.

Ở dưới bàn Linh Trạch bàn giật nhẹ ống tay áo ta, giống như cũng không muốn đi.

Ta không tỏ vẻ gì dùng sức giật ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đi ngủ sớm một chút, dưỡng tốt thân thể ngươi mới có thể mau mau biến thông minh.”

Hắn cuộn cuộn ngón tay, khuôn mặt điềm tĩnh lại nhu mỹ, giống như hoa đào được gió xuân ôn nhu mơn trớn.

“Được.” Lần này hắn lại ngoan ngoãn nghe lời, nhấp môi đứng dậy liền đi, không dây dưa chút nào.

Chờ cửa đã đóng, Mặc Diễm thu hồi tầm mắt, chống khuỷu tay trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cha, người hãy thành thật nói cho con biết…”

Nàng ít khi nào không nói cười tùy tiện* như lúc này, khiến ta cũng không khỏi khẩn trương, sống lưng thẳng tắp.

(*Nguyên văn 不苟言笑 bất cẩu ngôn tiếu.)

“Có phải Linh Trạch là mẹ con hay không?”

Ta thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, khụ hai tiếng, lúng túng hỏi: “Con nói cái gì?”

Nàng dựa ra sau, hai chân co lại, bắt đầu liệt kê cơ sở để đưa ra suy đoán.

“Kỳ thật ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn con đã cảm thấy thân thiết, giống như… con đã biết hắn từ khi còn rất nhỏ rồi. Hơn nữa tướng mạo của con và hắn rất giống, ban đầu con còn tưởng rằng hắn là ca ca con hoặc là ba con thân thích gì đó, sợ người khẩn trương, con vẫn luôn giả ngu. Nhưng con càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của người đối với hắn rất kỳ quái, ánh mắt người nhìn hắn… bất đồng với bất luận người nào.”

Ta ngơ ngẩn hồi lâu, một câu cũng không nói nên lời.

“Có đôi khi cha nhìn con cũng sẽ lộ ra loại ánh mắt này, con biết cha là đang nhìn qua con mà nhớ tới mẹ. Tuy rằng cha mặt ngoài ghét bỏ hắn, nhưng luôn là phía thỏa hiệp trước. Lúc hắn sinh bệnh phát sốt, cha không biết mình sốt ruột đến chừng nào.”

Ngay cả đứa nhỏ mười tuổi cũng đều nhìn ra, trách không được Linh Trạch choáng váng cũng có thể nắm thóp ta nắm chuẩn như vậy.

Ta thật sự quá vô dụng…

“Sao con sẽ cảm thấy hắn là mẹ con hả?” Ta thở dài.

“Không phải sao?” Lúc này đến phiên Mặc Diễm dại ra.

“Hắn không phải mẹ con.” Ta nói, “Hắn là cha con.”

Nàng còn quá nhỏ, những gút mắc loanh quanh lòng vòng, ngay cả chính ta đều không hiểu ta cũng không có ý định để cho nàng biết rõ, chỉ nói mình là ngư nô chạy trốn ra khỏi Long cung Bắc Hải, không cẩn thận bị nàng vừa mới sinh ra nhận làm phụ thân, cũng chỉ có thể dẫn theo nàng chạy trốn.

Kẻ thù trong miệng ta mấy năm qua, chỉ là binh truy bắt của Bắc Hải tới tìm chúng ta, cùng bộ hạ cũ của vị thúc thúc xui xẻo kia của nàng.

“Cho nên con thật sự là Công chúa Bắc Hải?” Mặt nàng đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.


trướctiếp