Biển Cấm

Chương 3


trướctiếp

Vị trí của Xích Phong Cung chếch xuống phía dưới của hậu cung, cách Phi Hà Cung của Long hậu không xa, xung quanh đủ loại san hô đỏ. Theo như cấp bậc của cung điện mà nói, như thế nào cũng là nơi ở của “phi” rồi.

Nhưng hậu cung chỉ có một mình ta, cung điện ngoại trừ Linh Trạch cũng không có người khác đặt chân đến, có vẻ vô cùng quạnh quẽ, Mặc Tước vẫn là người khách đầu tiên của ta.

Từ ngày chia tay ở trên điện, chúng ta cũng chưa gặp lại lần nào.

Hôm nay gặp mặt, Mặc Tước mặc một bộ lăng la* đẹp đẽ quý giá, tóc dài màu đen búi thành một búi phức tạp, trên đầu cắm đầy trâm cài bảo thạch, không biết diễm lệ gấp bao nhiêu lần so với khi còn ở Dạ giao tộc âm u.

(*绫罗: hàng tơ dệt.)

“Huynh trưởng.” Nàng cúi người trước ta, lúc ngẩng đầu khuôn mặt được trang điểm nhẹ lại không mất đi phần tinh xảo kia làm ta có chút thất thần.

Ta đã sắp không nhận ra nàng.

Lúc trước chúng ta cũng không thân, tuy nói trên danh nghĩa là huynh muội, nhưng kỳ thật đều ghét bỏ nhau, không có gì để nói. Trên đường đến Bắc Hải mỗi lần nàng khuyên nhủ ta, đều phải bị ta châm chọc khiêu khích một phen.

Nàng đã quen xương mềm*, ta nhưng không muốn giống như nàng.

(*骨头软 cốt đầu nhuyễn: chắc kiểu nhu nhược, k biết đấu tranh.)

“Sao ngươi lại đột nhiên đến đây?”

Ta cho ngư nô sắp một bàn trà ở phía dưới cây san hô, trải một cái thảm mỏng dưới đất, cùng Mặc Tước ngồi lên.

Trên cây treo không ít chuông gió thạch anh, ánh mặt trời xuyên qua mái vòm bằng nước biển, chiếu vào chuông gió treo kín trên cây, óng ánh chói mắt.

Chỉ là đáy biển chưa bao giờ có gió, chúng nó trước giờ cũng không vang.

“Bệ hạ bảo ta tới.” Mặc Tước cầm chung trà trên bàn lên, nhấp từng ngụm nhỏ, “Ngươi bây giờ là người Bệ hạ sủng ái nhất, hắn sợ ngươi ở hậu cung tịch mịch, đặc biệt để cho đồng tộc ta đây tới nói chuyện với ngươi. Trong ngực ngươi là trứng rồng sao?”

Ta cúi đầu nhìn trứng rồng vô cùng nổi bật trong ngực, có chút lúng túng ôm chặt tay, muốn dùng áo bào rộng lớn che khuất nó.

Ta không khỏi cảm thấy buồn cười khi một giao đực như ta lại đi ấp trứng, dường như Mặc Tước đã hiểu lầm gì đó.

“Đừng khẩn trương, sẽ không cướp của ngươi.” Mặc Tước cười cười, “Bên ngoài đều đang đồn ngươi là Long hậu đời kế tiếp, xem ra lời này không giả.”

Ấn đường ta nhíu lại, trách mắng: “Nói bậy gì đó.”

Long hậu Long hậu, ta nhường cho nàng được không?

Mặc Tước hỏi: “Huynh trưởng, ngươi có từng nghe nói chuyện về quả trứng rồng này chưa?”

Ta sững sờ: “Biết một ít.”

Mặc Tước đỡ đỡ cây trâm cũng không nghiêng lệch ở trên tóc, chậm rãi nói: “Sau khi ngươi bị đưa vào Xích Phong Cung, ta được ban cho Nữ võ thần đệ nhất Bắc Hải – Tử Vân Anh. Nàng đối với ta rất tốt, cũng không xem ta là nô lệ hoặc cơ thiếp, có đôi khi nàng sẽ nói với ta chút chuyện xưa của Bắc Hải, để giúp ta mau chóng hòa nhập với nơi này.”

“Một hồi mưu nghịch ở ngàn năm trước, khiến Bắc Hải Vương mất đi đôi mắt, lại khiến Long hậu mất đi tính mạng. Có lẽ là không có linh lực của Long hậu tẩm bổ, hoặc có lẽ bị gì đó va chạm, trứng rồng vừa mới sinh ra an tĩnh chính là ngàn năm, chậm chạp không thể phá xác.”

Ta bĩu môi: “Này đó ta đều biết.”

Mặc Tước dừng một chút, lại ngẩng đầu lên.

“Ở trên đều là lý do thoái thác, còn có một loại cách nói, tất nhiên huynh trưởng chưa từng nghe qua. Trong đó có một nhân vật mấu chốt, là Hải tộc Bắc Hải cũng không dám đề cập đến.”

“Ai?”

Mặc Tước phun ra hai âm thanh thúy: “Giáng Phong.”

Ngàn năm trước, Bắc Hải có hai vị hoàng tử, một là Thái tử Linh Trạch, còn có một vị là đệ đệ cùng cha khác mẹ với hắn, hoàng tử Giáng Phong.

Giáng Phong cùng Linh Trạch tuổi tác tương đương, nhưng một người sinh ra đã được định là Thái tử, người còn lại đã định trước chỉ có thể khom lưng uốn gối với người kia. Khi còn bé đánh nhỏ nháo nhỏ cũng không ai để trong lòng, dù sao đều là đứa nhỏ, chỉ cần không thấy máu cũng không cho là chuyện gì.

Nhưng tranh đấu đó vẫn luôn kéo dài cho tới khi hai người lớn lên, Cửu Long Nữ Nam Hải là điểm mấu chốt, càng là một điểm đột phá chết người.

Cửu Long Nữ Nam Hải từ nhỏ chính là vị hôn thê của Linh Trạch, cũng là Vương hậu tương lai của Bắc Hải, nhưng cố tình lại yêu Giáng Phong.

Này đã định trước là một hồi bi kịch, vương quyền không thể xem thường, Xu Châu dù vô cùng không muốn cuối cùng vẫn phải gả cho Linh Trạch.

Về sau Linh Trạch kế vị, Giáng Phong rời khỏi Bắc Hải, Xu Châu an phận làm Vương hậu của nàng, hết thảy đều vô cùng thuận lợi.

Vốn tưởng rằng ân oán của ba người đến đây liền kết thúc rồi, chẳng ai nghĩ tới Giáng Phong sẽ phản.

Dường như chỉ trong một đêm, nước Bắc Hải liền sôi trào, Giáng Phong mang theo Đại tướng dưới tay gã trở về Bắc Hải, muốn đẩy Linh Trạch xuống khỏi vương tọa, cướp lại mọi thứ thuộc về gã.

Xu Châu làm nội ứng của Giáng Phong, thế nhưng trong ngoài phối hợp bán Linh Trạch.

Tuy rằng cuối cùng Linh Trạch ngăn cơn sóng giữ phong ấn Giáng Phong, bản thân lại bị trọng thương, mà nghiêm trọng nhất, liền phải kể đến đôi mắt của hắn.

Đôi mắt kia bị thương do kiếm khí của Giáng Phong, sát khí nhập vào cơ thể, bị phong lại thị giác, lại không thể nhìn thấy.

“Cửu Long Nữ Nam Hải cùng Bắc Hải Vương thành thân không lâu liền sinh được một quả trứng rồng, sau khi mưu phản thất bại, trứng rồng chưa phá xác nàng liền chết rồi. Về phần phụ thân của quả trứng này, mọi người lại có nhiều cách nói.” Mặc Tước nói, “Hôm nay Bắc Hải Vương đưa quả trứng thân thế phức tạp này cho ngươi ấp, đối với ngươi không biết là tốt hay xấu.”

Ta nghe được chuyện bát quái này, nhất thời không thể tiêu hóa, trố mắt thật lâu, hơn nửa ngày mới khó khăn lắm hoàn hồn.

Không thể tưởng được mắt Linh Trạch là bị mù như thế, càng không nghĩ tới thân thế của quả trứng rồng này lại phức tạp như vậy.

Ta cảm thấy thổn thức, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một chút nghi hoặc.

Trứng rồng đã yên lặng ngàn năm, sao lại đột nhiên có được đường sống ở trong tay ta? Ta vốn là Dạ giao, ngoại trừ đuôi cá tươi đẹp, tự nhận cũng không còn chỗ nào đặc biệt.

Người khác không được, ta được, ta cùng quả trứng này là đặc biệt có duyên sao?

Mặc Tước thấy ta trầm mặc, lại nói: “Huynh trưởng cũng không cần quá mức lo lắng, cho dù thế nào, ngươi ấp nở long tử đều là có công, gút mắc trong quá khứ hẳn là sẽ không tính đến trên đầu ngươi.”

Ta cười lạnh: “Mới vừa rồi còn nói không biết tốt hay xấu, lúc này lại nói sẽ không tính đến trên đầu ta. Lời hay lời dở đều là ngươi nói.”

Mặc Tước cười nói: “Ngươi xưa nay nhát gan, sợ ngươi sợ tới mức không thể yên giấc.”

“Ngươi…” Vỗ bàn một cái, trứng rồng trong ngực thiếu chút nữa lăn xuống, ta vội vàng ôm chặt, sợ tới mức có chút luống cuống tay chân, “Ngươi nói ai nhát gan!”

Mặc Tước nhìn chằm chằm vệt nước trên bàn bị đánh tràn ra khỏi chung trà: “Là ta lỡ lời, gan của huynh trưởng lớn có thể sánh với côn bằng*, không hề nhỏ chút nào.”

(*鲲鹏: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa.)


trướctiếp