Biển Cấm

Chương 10


trướctiếp

Trong biển không có chim, cũng giống như Nhân tộc sẽ nuôi cá để bản thân giải trí, Hải tộc cũng sẽ nuôi chim để làm sủng vật.

Chúng sinh hoạt ở trong kết giới được tạo thành từ pháp lực, ăn uống tiêu tiểu đều ở trong đó, kết giới lớn hay nhỏ, còn phải dựa vào tài năng cùng năng lực để định ra

Kết giới loài chim của Bắc Hải Vương Cung, trong đó cây xanh hoa tươi, chim bay thú chạy, bò sát côn trùng*, chủng loại đa dạng, đừng nói Bắc Hải, ngay cả trong bốn biển đều hiếm thấy.

(*飞蝶走兽, 鸟禽爬虫.)

Một vườn hoa dưới đáy biển hiếm thấy như vậy, Linh Trạch tặng nó cho ta, ngay sau ngày ta hầu ngủ. (*侍寝: thị tẩm, hầu hạ giấc ngủ.)

Hầu ngủ…

Ta ôm trứng rồng trong ngực, nằm ngửa trên tháp, bên tai là tiếng chim hít, tâm tình lại không thể nói là thoải mái.

Kỳ quái, quá kỳ quái…

Dù gì Linh Trạch cũng là vua của Bắc Hải, đấng chí tôn của Hải tộc, sao lại vừa ý ta?

Còn trăm phương ngàn kế muốn ngủ ta.

Đêm đó chắc chắn là hắn giở mị thuật gì đó với ta, làm cho ta chỉ có thể ngây ngốc nghe lệnh của hắn. Còn gạt ta nói là làm chuyện giống như lần trước, hỏi ta có đồng ý không?

Rõ ràng không phải cùng một dạng!

Ta ảo não cắn cắn môi, càng ôm chặt trứng rồng trong ngực.

“Phụ vương các ngươi quá xấu rồi, các ngươi lớn lên cũng không thể giống như hắn.”

Ánh mắt ta rơi xuống trên người một con chim bói cá* đậu ở đầu cành cách đó không xa. Lông của chim bói cá lộng lẫy tươi đẹp, tư thái nhàn nhã. Ở trong tòa kết giới này, nó chỉ cần rửa mặt chải lông, không lo ăn uống, cũng không cần lo lắng thiên địch làm hại.

(*翠鸟)

Nhưng rõ ràng nó nên sống ở trên bầu trời, mà không phải dưới đáy biển.

Ta cũng giống như nó, không thuộc về nơi này.

Chim bói cá vỗ cánh mà bay, biến mất ở trước mặt ta.

Thật mau, Mạnh Chương Tế đúng hạn mà tới, khắp nơi trong Bắc Hải đều trở nên náo nhiệt.

Có lẽ Linh Trạch sợ ta ở một mình buồn bực nhàm chán, đặc biệt để cho Tử Vân Anh cùng Mặc Tước dẫn ta ra cung dạo chơi ở đêm tổ chức Mạnh Chương Tế.

Hai người chờ ta ở cửa cung, vừa thấy ta, Tử Vân Anh liền nhướng một bên mày, cười đến sâu xa.

“Chúc mừng Công tử, chúc mừng Công tử.”

Ta bị nàng cười đến không được tự nhiên, giả bộ như không hiểu ý tứ của nàng, ta tùy ý “ừ” một tiếng, bước nhanh về phía trước.

Sau lưng sột sột soạt soạt truyền tới tiếng hỏi nhỏ của Mặc Tước: “Chuyện gì phải chúc mừng y? Bệ hạ phong y làm Hậu rồi?”

Tử Vân Anh mắng nàng: “Đồ ngốc…” Sau đó hạ giọng không biết nói gì đó, lấy được một tiếng “a” bừng tỉnh đại ngộ thật dài của Mặc Tước.

Ta quay lại trừng mắt với bọn họ: “Có thể dẫn ta đi dạo lễ tế không a?”

Mặc Tước cố gắng không để cho tươi cười bên môi quá lộ liễu, đè ý cười xuống đi đến bên cạnh ta, kéo tay ta đi về phía trước: “Huynh trưởng nhận được Đế sủng, là kiêu ngạo của Dạ Giao Tộc ta, không có gì phải xấu hổ.”

Tử Vân Anh không phải bạch tuộc sao, như thế nào còn sinh ra mũi chó? Chẳng lẽ dựa vào ngửi là có thể ngửi ra ta đã bị ngủ hay chưa?

“Câm miệng!” Ta cắn răng, ném ánh mắt hình mũi đao về phía Mặc Tước,

Mặc Tước lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Trong thành náo nhiệt, trên đường đèn đuốc sáng trưng, Hải tộc như dệt, không ít quầy hàng hiếm lạ cổ quái làm cho người nhịn không được muốn ngừng chân.

Lần đầu tiên ta ra cung, nhìn gì đều thấy náo nhiệt, lúc xe hoa diễu hành dựa có chút gần, nhất thời không để ý đã đi xa khỏi Tử Vân Anh cùng Mặc Tước.

Ta tìm bọn họ đến đầu óc choáng váng, chợt nghe thấy một giọng nói già nua gọi ta, đồng thời có người vỗ vỗ vai ta.

“Tiểu huynh đệ, có muốn tính mệnh hay không?”

Ta quay đầu nhìn, một lão giả râu bạc trắng đứng sau lưng ta, người kia mặc một đạo bào màu xanh lam đã giặt đến trắng bệch, dựng một cái cờ cách đó không xa, phía trên ghi bốn chữ to “Tính quẻ xem mệnh”.

Lão giả vuốt râu, mỉm cười: “Tại hạ Lữ Chi Lương, thầy là Hạc Thanh Chân Nhân của chùa Linh Quan núi Long Sơn, là người.”


trướctiếp