Cá Nằm Trên Thớt

Chương 7


trướctiếp

Tiếng pháo trúc bên ngoài càng lớn, giống như sấm đánh. Khói mù chui vào từ cửa sổ, Từ Ca bị hun đến trong mũi toàn là mùi khét cùng máu tươi.

Hai người hôm nay tra tấn cậu giống như cũng không kìm nén được tâm tình muốn gia nhập lễ hội, quất roi quất đến thất thần, thỉnh thoảng còn nhìn ra bên ngoài.

Qua chưa được vài phút, quả nhiên có người đẩy cửa vào gọi hai người bọn họ ra ngoài. Hai người kia liền giống như được đặc xá, ném roi, đóng cửa nhà giam, vội vàng chui vào trong khói mù.

Từ Ca nâng mắt nhìn A Ngôn, nước miếng A Ngôn lẫn vào máu tươi nhỏ giọt xuống đất, thành một bãi nho nhỏ dưới chân. Khói chui vào trong nhà giam càng lúc càng dày, tiếng đùng đùng đoàng đoàng như tát vào má của hai người.

Từ Ca dùng sức hô vài tiếng, A Ngôn mới nghe được tiếng gọi từ trong tiếng pháo, miễn cưỡng nâng đầu.

Từ Ca nói, chống đỡ.

A Ngôn dùng hết toàn lực gật gật đầu. Cậu ta há mồm muốn đáp lại, nhưng không đợi Từ Ca nghe rõ cậu ta phun ra cái gì, cửa phòng lại bị đá văng.

Hai người đàn ông kia đã trở lại, ngó nghiêng hai người một lúc, sau đó gỡ A Ngôn xuống khỏi cọc gỗ, liền lôi ra ngoài cửa.

A Ngôn luống cuống, Từ Ca cũng luống cuống. Từ Ca tích đủ sức lực, dùng giọng khàn đặc gào lên. Chính là hai người đàn ông kia đều không nghe thấy, sau khi đá A Ngôn ra ngoài, đóng cửa, lại biến mất trong khói mù.

Trong khói mù dường như có tiếng kêu to của A Ngôn, pháo trúc quá vang dội, dây thừng siết quá chặt, quá lạnh, Từ Ca bất lực.

Một mình Từ Ca lẻ loi trong phòng giam, nghe tiếng pháo ngoài phòng. Cậu không ngừng hét vào cửa, hét đến khi tiếng pháo nhỏ đi, tiếng người nhỏ đi, khói mù tan, cũng không có ai tiến vào.

Cậu sợ hãi, đây là chuyện đáng sợ hơn khoét một miếng thịt trên người mình vào lúc này.


trướctiếp