Mang Vợ Về Nuôi

Chương 2


trướctiếp

Tôi hoảng sợ giãy dụa chống cự để thoát ra nhưng không được. Tôi liền la lên.

– Cứu…ú….ớ

Tôi bị bàn tay của người này bịt kín miệng lại.

– Khôn hồn thì im cái miệng lại

Tôi nghe được đây là giọng nói của dượng, trong bóng tối tôi không nhìn rõ được mặt nhưng mùi rượu nồng nặc tôi đoán chắc là dượng. Tôi sợ hãi và khóc, cố thế nào tôi cũng không làm gì được so với sức của dượng.

Kéo tôi đến giường rồi vật tôi nằm xuống. Tôi khóc nói trong hoảng sợ.

– Dượng đừng làm vậy mà…không con la lên đó

– Mày la đi, nhà này có ai ngoài tao với mày đâu, mà mày nên ngoan ngoãn chiều tao đi rồi tao cho tiền, nếu không tao sẽ mách nói với cô mày là mày cố tình cám dỗ tao. Thế nào cô mày cũng nghe lời tao mà tống cổ mày ra khỏi nhà

Tôi nghe được tiếng sột soạt, hình như dượng đang cởi quần áo của mình. Nhân cơ hội tôi ngồi bật dậy định chạy thì đã bị túm lại, dù rất đau trước sự bạo lực đó nhưng tôi vẫn cố gắng vùng vẫy, cố hết sức tôi dùng tay đẩy dượng ra rồi ngồi dậy, theo phản xạ mà tôi chạy ra hướng cửa, vì tối nên tôi đá phải cái ghế cây chân bị đau nhưng tôi vẫn ráng chịu. Ra khỏi nhà thì tôi mới thoát được sự nguy hiểm của ông ta

Ra đến ngoài lộ thì tôi mới không chạy nữa, đứng thở hổn hển mà nước mắt ướt cả mặt, tôi không nghĩ dượng lại làm việc đó với mình. Uất ức và tủi nhục tôi ngồi xuống bên đường mà khóc.

Trên bầu trời từng vệt sáng ngoằn ngoèo cùng tiếng sấm chớp đùng ì, gió bắt đầu nổi lên, hình như trời sắp mưa. Cái lạnh bao trùm lấy thân thể nhỏ bé của tôi. Giờ tôi không biết phải đi đâu hết, nhà thì không dám về, đến nhà hàng xóm thì tôi sợ sẽ bị hỏi. Cứ thế tôi một mình đi bộ lang thang trên con đường quốc lộ.

Trời cũng bắt đầu đổ mưa, từng giọt lất phất rơi lên tóc rồi mặt tôi, mưa càng lúc càng nặng hạt cả người tôi đều ướt sũng. Còn đường quen thuộc trước mặt bỗng trở nên mù mịt không còn nhìn thấy rõ được nữa. Lúc này tôi thấy mình thật lẻ loi, không tìm được nơi chốn quay về.

– Ba ơi…mẹ ơi… bà nội ơi …con nhớ mọi người

Tôi khóc gọi trong sự vô vọng. Bỗng nhiên trước mắt có một thứ ánh sáng chiếu vào, tôi bị lóa nên đưa tay lên để che. Nhìn kỹ thì đó là đèn của một xe ô tô đang chạy tới. Tôi cứ đứng nhìn, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, hay là tôi cứ đâ.m đầu vào xe cho xong, phải tuyệt vọng vào đường cùng thì ý nghĩ đó mới xuất hiện trong đầu của một cô bé chưa tròn 17 tuổi. Một cái tuổi đẹp nhất của người con gái, cùng cả tương lai tương sáng ở phía trước, nhưng đó là với người khác, còn tôi thì lại không. Sống khổ cực tôi không sợ mà chỉ sợ lòng người lạnh lẽo, không có người thân nương tựa. Bây giờ còn bị chính dượng có hành vi không bằng cầm thú với mình.

Chưa kịp hành động thì chiếc xe đã đậu ngay bên cạnh. Trên xe có người bước xuống. Chưa kịp nhìn rõ mặt thì giọng nói quen thuộc vang lên.

– Sao lại là em ?

Vì quá lạnh và đau đớn tôi đã kiệt sức mà ngã ra bất tỉnh, tôi cảm giác mình không nằm trên mặt đường lạnh lẽo đầy nước mà đó là một thứ rắn chắn lại còn ấm áp. Trong mơ hồ tôi nhìn thấy chú Hưng, không biết có phải do chú đối tốt với tôi nên tôi sinh ra ảo giác hay không.

– Đây là ai mà cậu lại đưa lên xe, biết cậu có lòng tốt nhưng lỡ đâu có chuyện gì là gặp rắc rối đó

Minh Trí, bạn thân cũng là trợ lý của Mạnh Hưng lên tiếng nhắc nhở.

– Về khu du lịch đi

– Trở về hả ? Tôi và cậu có hẹn đến nhà chú Đoàn ăn cơm còn chưa tới nữa mà về rồi sao ?

– Tôi sẽ gọi xin lỗi chú ấy

– Cậu vì cô bé mới quen biết đó à ?

– Thấy người gặp nạn dù là ai tôi cũng sẽ giúp mà, huống gì…

– Lần đầu tôi nhìn thấy cậu đặt chuyện riêng trên công việc đó. Đây không phải tác phong của cậu

– Ai rồi cũng phải thay đổi thôi, cậu lái xe về nhanh đi.

Trước sự hối thúc đó của Mạnh Hùng thì Minh Trí đành quay đầu xe trở về khu du lịch. Cả hai vốn có hẹn với ông Đoàn đến nhà dùng cơm, mục đích để thỏa luận về thu mua miếng đất của ông ấy ở quận 7. Hôm nay đã gặp ở trong khu du lịch nhưng mà chưa đâu đến đâu, không phải về giá cả mà ông Đoàn còn lo ngại chút việc riêng cần suy nghĩ thêm. Ông cũng mời cả hai đến nhà ăn cơm vì thế hai người cũng trên đường tới thì bất ngờ xảy ra chuyện.

Mạnh Hưng lúc này nhìn Ngọc Thảo, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì lạnh, cả người ướt nên lấy áo khoác đắp cho cô. Anh không biết sao trong đêm mưa gió thế này cô lại ra đường. Trong lòng anh có chút thương xót dành cho cô gái nhỏ.

Về đến khu du lịch Mạnh Hùng đưa Ngọc Thảo vào phòng nghĩ của mình. Anh cũng nhờ phục vụ thay đồ cho Ngọc Thảo. Xong hết thì anh cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi mới đi.

– Cậu để cô bé đó ngủ lại phòng cậu đêm nay luôn à Mạnh Hưng

– Ừm

– Cậu đừng nói với tôi đổi gu thích gặm cỏ non đó nha

– Gặm cái đầu cậu, bớt nói nhảm, tôi chỉ muốn giúp em ấy thôi

– Em hả ? Tôi thấy cô bé nhỏ tôi hơn cậu nhiều đó, dù cho bề ngoài trông cậu cũng không đến nỗi nào nhưng sự thật tuổi thì cách xa không ít

– Vậy thì sao ?

– Thì xưng cô bé là cháu đúng hơn


trướctiếp