Trí Khương giật giật ngón tay, con ngươi chuyển động, thần trí cuối cùng về tới trêи địa cầu, nàng thử chậm rãi giật giật chân, quả nhiên chưa
tốt, giữa hai chân còn lành lạnh ẩm ướt, thắt lưng cũng yếu ớt một chút
khí lực cũng không có. Quên đi, cho dù cũng hợp không hơn, nàng liền duy trì cái này hai chân đại trương tư thế, nghĩ thẳng thắn không rửa mặt,
liền như thế để cho nàng ngủ đi.
Các nam nhân ngoại trừ trêи mặt có
chút quyện sắc nhưng thể lực thật ra khôi phục mau. Dực Phàm đẩy ra cánh hoa của bảo bối xem chăm chú quan sát có chút sưng đỏ nhưng không có
trở ngại. Vốn định mang bảo bối đi tắm nước nóng, nhưng nhìn hình
dạngnàng một bộ khát ngủ , sợ nàng tắm tắm đang ngủ dễ dàng lạnh, toại
thôi, chỉ là dùng khăn mặt xoa xoa bụng nhỏ, chân cùng bắp đùi bên
trong, sẽ theo nàng đi.
Hai người như cũ một người một bên ôm Trí
Khương ngủ. Mau ngủ thì, Dực Phàm đột nhiên nghĩ đến cái gì dường như
chợt mở mắt ra, hắn nhìn bảo bối đưa lưng về phía hắn đang ngủ say, câu
môi cười xấu xa. Hắn lén lút nâng một chân nàng lên, đem đầu gối của
chính mình chèn ở giữa nhìn tiểu huyệt đỏ hồng xinh đẹp vẫn chưa hoàn
toàn khép lại, tay cầm cự long chậm rãi nhét vào trước sau ko mất 3s như con cá chạch một dạng linh hoạt. Trí Khương nửa mơ hồ lúc cảm giác thân lại phồng phồng tràn đầy, nửa mê nửa tỉnh nàng lầm bầm một câu:
“Đừng… Mệt mỏi…”
Dực Phàm êm dịu hôn lên đầu vai nàng, trấn an nói:
”Bảo bối ngoan ngoãn ngủ, những thứ khác đừng động.” Trí Khương
Nói xong thoải mái mà thở dài, һᴏɑ һᴜʏệт bên trong một mảnh ấm ướt, tỉ mỉ
mị bao bọc hắn thật chặt. Hắn thỏa mãn mà một lần nữa nhắm mắt lại, cảm
thụ cảm giác được nàng sưởi ấm, trong ʍôиɠ lung, dường như tầng tầng nhu ba ở an ủi hắn, ở cọ rửa hắn. Dực Phàm ngủ ngon giấc, Trí Khương đã có
thể tương phản, tuy rằng phía dưới rất phong phú, thế nhưng thường
thường sẽ trở nên cứng rắn dương cụ tổng để cho nàng cảm thấy đổ đắc
hoảng, nằm mơ đều mơ tới ăn cái gì bị ế. Nàng còn buồn ngủ mà tỉnh lại,
Dịch Dương đã không thấy, tại trù phòng truyền đến hương vị cháo, mệt
muốn chết rồi nàng bụng không tự chủ kêu một tiếng. Trí Khương thu được
tín hiệu, nghĩ đứng lên nhanh lên rửa mặt ăn cơm, ai biết vừa định giơ
chân lên liền cảm thấy một trận đau đớn. Nàng kỳ quái vén chăn lên nhìn
xuống, giật mình phát hiện hai người hạ thể đang kết hợp, vốn định lặng
lẽ rút ra thân thể len lén chạy mất, một động tác lại đưa tới một trận
đau, nàng cúi đầu rêи rỉ, làm sao di chuyển cũng không là.
Trí Khương làm tỉnh Dực Phàm, hắn tới điện thoại di động nhìn đồng hồ, cảm thấy
còn sớm, cánh tay vung lên, ôm hông của nàng đem nàng kéo về trêи
giường, mới vừa tỉnh ngủ thanh âm lộ ra một loại cảm giác:
”Còn sớm, ngủ thêm một lúc.”
“Ngủ cái đầu anh a, không sợ cản không nổi máy bay a. Em đói, muốn đứng lên
ăn cái gì. Anh… Anh đem tiểu đệ của anh rút ra cho em..”
Dực Phàm mới nhớ tới, cự long mình còn chôn ở trong thân thể nàng đây, hắn
khẽ cười đáp ứng, cái ʍôиɠ cố sức nghĩ rút ra ɖu͙ƈ vọng. Ai biết một
giây kế tiếp, Trí Khương vừa một tiếng đau kêu, Dực Phàm cảm thấy hoàn
hảo, có thể là hoạt động là có chút khó khăn. һᴏɑ һᴜʏệт mất đi vật cản
chưa kịp thích ứng một phen rung nhẹ, Dực Phàm thích thú cúi người ngắm
nhìn hơn nửa còn dùng đầu ngón tay đùa nghịch thứ chất lỏng vừa theo
miệng nhỏ chảy xuống, khiến Trí Khương một phen đỏ mặt tim đập đưa tay
muốn che đi.
” Không được nhìn, ko được chạm vào”
” Không muốn anh nhìn vậy anh cũng ko ngại mà đi vào lần nửa”
Trí Khương nghe vậy cả kinh ko dám hành động khinh xuất, tiểu huyệt cất
chứa ” hắn” cả một đêm đến hình dạng cũng thay đổi mới được giải thoát
thì làm sao có thể để tái diễn. Bèn thu tay lại để Dực Phàm thỏa thích
ngắm nhìn động nhỏ, tối hôm qua không có lau khô nên thủy dịch đọng lại ở tại phía trêи đám cỏ. Thế nhưng chỉ nhìn ngắm thui chưa đủ, trông tiểu
huyệt kiều mị ửng hồng chưa khép lại phản phất nhìn rõ mỹ cảnh bên trong mà Dực Phàm lại cứng lên lần nửa, ko nói 2 lời liền cầm lấy nam căn đâm vào.