Trí Khương đứng không vững, hai đùi cũng không nghe lệnh mà nhũn ra.
Không còn cách nào, tiết chiều nay khẳng định không đi được, chỉ có thể
ngủ trêи sofa. Cô nhắm mắt lại, trong chốc lát còn nghĩ: sau này tới
cuối tuần tuyệt đối không thể gần hai người kia. Rõ ràng cùng nhau vận
động, nhưng sao chỉ có mình mình chịu trận chứ.
Dực Phàm thu thập
hiện trường hỗn độn, hơi hé cửa sổ để thông khí, để một phòng mùi ɖâʍ mị tản đi. Anh nghỉ ngơi một chút, rồi gọi điện cho Dịch Dương: “Dịch
Dương à? Có bận gì không? Nếu không thì tới phòng làm việc của tôi đưa
bảo bối về đi, tôi không đi được. Đừng để cô ấy lạnh, đúng rồi, về thì
bôi thuốc cho cô ấy nhé, tôi sợ thời gian lâu sẽ không có công hiệu.”
Để điện thoại xuống, anh nhìn nhìn Trí Khương đang ngủ say, gương mặt đỏ
bừng, lông mi cong cong, quả là cực kỳ khả ái. Anh chan chứa yêu thương, cúi người hôn lên khuôn mặt nóng bừng của cô, nhét cô sâu vào chăn, đợi Dịch Dương đến.
Chỉ lát sau, Dịch Dương đã tới. Hắn hút mùi hoan ái
còn lại trong không khí, có chút ghen tuông bảo: “Woa, mấy người chơi
trò hay mà không rủ à.”Trí Khương
Dực Phàm ra hiệu hắn nhỏ giọng một chút, bảo bối còn ngủ rồi, “Buổi trưa không phải cậu đi xã giao với gái sao?”
Dịch Dương khẩn trương liếc qua Trí Khương, vô tội nói: “Đừng nói bậy, bảo
bối nghe được thì sao! Tôi cũng chỉ vì hoạt động của công ty thôi, đương nhiên mấy chuyện đi xã giao này không thể thiếu mỹ nữ. Cậu đừng có nói
với bảo bối, cô ấy sẽ hoài nghi tôi, không chơi với tôi nữa.”
“Được
rồi. Cậu dẫn cô ấy về đi, đừng quên bôi thuốc. Đi cửa sau đó, trực tiếp
xuống tầng hầm mà lấy xe tôi. Hiện đang giờ học chắc cũng không có người đâu, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Dịch Dương nhận lấy chìa khóa, ᴄởɪ áᴏ khoác ra, lại bọc cô thêm một lớp nữa mới nâng lên bế xuống tầng hầm.
Lúc Trí Khương tỉnh lại, đã gần giờ cơm chiều. Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện là đang ở trong nhà trọ của bọn họ, cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Cô nhìn cơ thể mình, tùy tiệt chụp một cái áo thun size bự không biết của
ai rồi run rẩy đi về phía phòng khách, gọi. “Dịch Dương? Dực Phàm?”,
Dịch Dương đang mặc tạp dề từ trong bếp đi ra, hắn thấy bảo bối một thân quần áo đơn bạc đứng trêи đất thì bước về trước ôm lấy cô, để cô ngồi
trêи ghế sofa. “Bảo bối tỉnh rồi? Có đói không? ANh đang nấu cháo, còn
muốn ăn gì nữa thì lại kêu Dực Phàm đi mua.”
Trí Khương vừa mới tỉnh ngủ thì không được tỉnh táo cho lắm. Dịch Dương
nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, nhịn không nổi liền trêu chọc, hắn cầm
lấy lọn tóc cô cù vào lỗ tai, nói: “Bảo bối hôm này cùng Dực Phàm kịch
liệt lắm à, anh trở về bôi thuốc cho em, nơi đó sưng đỏ cả lên, trêи
người còn có vết bầm tím. Cái tên Dực Phàm bại hoại này, sau này đừng
chơi với cậu ta, chơi với anh nè.”
Trí Khương tựa đầu vào trêи vai
hắn, nũng nịu dịu dàng kêu một tiếng “Ca ca”, giọng biếng nhác mới tỉnh
ngủ này gọi lên khiến cả lòng Dịch Dương đều ê, hắn ôm cô dậy để tren
chân mình, môi áp đến, có chút thương tâm bảo: “Bảo bối hôm nay chắc mệt chết đi. Dực Phàm cái thằng này, bình thường nhìn như thư sinh, nhưng
ta nói đúng là y như cầm thú, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc. Bảo bối mềm yếu như vậy, cũng chống không lại sức của cậu ta…”
Trí Khương cũng ngại phải ngắt lời hắn, còn không xem lại mình ha, trình độ dã man cũng kém gì Dực Phàm, mỗi lần làm xong đều eo mỏi lưng
đau.Trí Khương