3 người ăn no thì trở về nhà trọ. Trí Khương vẫn như thường người mở máy tính lên mạng tìm tài liệu. Lúc cô đang nhìn đống số liệu tới đau đầu
thì Toàn Vũ gửi sang mấy tệp tin.
Trí Khương có tật giật mình nhìn
quanh bốn phía, không biết hai tên kia đang làm gì, sau đó mới nhấn nút
nhận. Mạng rất mạnh, mấy file mấy trăm MB truyền rất nhanh. Ngay lúc Trí Khương nghĩ hai người kìa không xuất hiện thì Dịch Dương lại đột ngột
hiện thân ngay trước cửa, nửa thân trần chỉ quấn một cái khăn lông đi
ra, đáng xấu hổ chính là Trí Khương còn nuốt nuốt nước miếng. Xong đời
rồi, mình đúng ra sắc nữ. Cô nghĩ đến laptop còn đang nhận file, thế là
ra vẻ thờ ơ khép lap lại.
“Anh muốn làm gì thế?”
“Bảo bối anh đói, có đồ ăn không?”
“Hả? Lại đói? Chẳng phải mới ăn xong sao?”
“Anh là con trai mà, đồ Nhật ăn sao bõ dính răng. Mà, hôm nay còn phải đánh giải, mệt gần chết.”Trí Khương
Ừm, Trí Khương thấy hôm nay hắn ăn còn muốn gấp đôi cô, vậy mà giờ còn la
đói, Dịch Dương anh là dạ dày voi à. Tuy nghĩ như thế, nhưng cô vẫn rất
nhanh chóng vào vai nàng dâu nhỏ bảo: “Được rồi, em xuống nhà nấu cho
anh ăn.” Nói rồi đi vào bếp nấu nước làm mì.
Trí Khương dùng đũa trộn mì bốc lên hơi nóng ngùn ngụt, nhưng vẫn không bằng nhiệt độ của bàn
tay đàn ông đang đặt trêи bụng, Dịch Dương đáng ghét, còn không biết
thành thật như vậy.
Dịch Dương thổi khí bên tai cô: “Bảo bối thật là biết chăm sóc nha, còn biết cho anh ăn no.”
Câu này nghe thì chẳng có gì, nhưng Trí Khương cảm thấy hắn dường như còn
có ngụ ý, sẽ không phải… Không thể không thể, hắn vừa nói còn mệt, cô
cũng chỉ biết cứng nhắc gật đầu.
“Vậy nên, chúng ta bắt đầu liền đi.” Bàn tay tà ác muốn ᴄởɪ զᴜầп cô ra.