Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 14


trướctiếp

"Có thật hả? Người chết còn có thể sống lại!" Trình Hạo vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới thế giới này tràn ngập chuyện kinh ngạc.

"Nếu rút linh hồn ra khỏi cơ thể sau đó bảo tồn cho tốt, quả thực có thể sử dụng thuật sống lại." Dư Xuyên hơi nghi ngờ, "Nhưng tại sao... những thuật pháp mà tôi cần đều là anh ta dạy cho?"

"Cũng đúng, nếu hắn muốn hại anh, hắn nhất định sẽ không dạy anh những thứ này. Xem ra, hắn biết một ngày nào đó anh sẽ tỉnh lại, sau đó dùng những thuật pháp này... Chẳng lẽ hắn muốn giúp anh?" Trình Hạo suy đoán.

"Một ngày nào đó tôi sẽ tìm anh ta hỏi rõ ràng..." Dư Xuyên mím môi, ngồi xe lăn đi về phía phòng ngủ, "Tôi đi điều trị linh thể trước. Ngày mai mấy giờ cậu đi làm?"

Trình Hạo nhìn y bước vào căn phòng vốn dĩ thuộc về hắn, "Đã hẹn lúc hai giờ trưa, một giờ tôi sẽ đi."

"Ừm, nhớ mua ly nước cho tôi." Dư Xuyên vào phòng ngủ, thuận tay còn đóng cửa lại.

"À... được." Trình Hạo chán nản nhìn bóng lưng y, hắn đã nhiều ngày không ngủ trên giường!

Bảo Kiếm ở bên ngoài cào cửa kêu lên "meo meo".

Một người là không được chào đón, người kia thì như một bà mẹ chăm chỉ.

Trình Hạo bước tới ôm nó vào lòng, thô lỗ xoa đầu nó, "Hai ta đúng là người lưu lạc nơi chân trời!"

"Meo meo!" Bảo Kiếm không cảm kích, cho hắn một móng vuốt rồi nhảy xuống đất, thấy không có ai ra mở cửa, đơn giản nằm trước cửa phòng ngáy ngủ.

Trình Hạo hận rèn sắt không thành lắc đầu, trở lại sô pha nhỏ hẹp, cuộn tròn đôi chân dài, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Nhiều năm như vậy, viện trưởng đối xử với hắn tốt là do xuất phát từ đồng tình hay là có người cố tình nhờ vả? Cha mẹ ruột của hắn là ai? Có còn ở trên đời không? Còn có... rốt cuộc ai là người có thể sắp xếp tất cả những điều này mà thần không biết quỷ không hay?

Trình Hạo mở to mắt nhìn trần nhà, không nghĩ tới trong phòng ngủ ngăn cách bởi một bức tường, Dư Xuyên cũng đang buồn bực. Y chỉ cảm thấy mọi thứ quá trùng hợp, bất kể là sự xuất hiện của Trình Hạo hay là bí mật trên người hắn cũng không thua kém gì y.

Tại sao cậu ta có thể tìm thấy ngôi đền nơi mình đang ở? Nơi đó bị hạ kết giới, người bình thường không thể đi lạc vào đó được, trừ khi giống như hai người trước kia, họ thường xuyên đi tới mấy chỗ ngôi mộ, trên người có chứa vong hồn âm khí; hơn nữa cơ thể của Trình Hạo vốn tràn đầy vận tốt, rất thích hợp để nuôi dưỡng các linh hồn, nhưng từ nhỏ đã bị người hạ lời nguyền; cha mẹ không rõ, lại trời xui đất khiến mang con mèo linh ở chùa Như Ý trở về. Ngay cả cha nuôi của cậu ta cũng có liên quan đến chùa Như Ý...

Có thực sự như cậu ta nói, một chút chuyện cũng không hề hay biết không?

Dư Xuyên nghĩ đến người nọ nhiều năm trước, trong lòng cảm thấy vừa đau vừa uất ức, "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy..." Y nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, siết chặt chiếc đồng hồ quả quýt trước ngực, chìm đắm trong nỗi bất an dữ dội.

Trình Hạo trằn trọc cả đêm, dù sao cũng không ngủ được, cuối cùng dựa vào video thôi miên đến năm sáu giờ sáng mới xem như cảm thấy có chút buồn ngủ. Khi tỉnh dậy, thấy mình không những lại ngủ quên mà cả chiếc điện thoại áp vào mặt cũng không còn nữa.

"Dư Xuyên?" Trình Hạo hô một tiếng, nhưng không ai đáp lại. Đang tự hỏi sao hôm nay y lại im lặng như vậy, vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy y đang ngồi ở góc giường nghịch điện thoại của hắn.

"Thì ra điện thoại của tôi ở chỗ anh. Tôi còn tưởng mình ngủ mơ đã ăn mất nó rồi..." Thành Hạo bước đến gần y, ra vẻ thoải mái hỏi: "Sao vậy?" Còn tưởng là y đang chơi game bằng tài khoản của mình, vừa nghiêng người nhìn qua, trên điện thoại hiển thị trình duyệt.

Điện thoại của hắn không cài đặt chế độ duyệt web riêng tư, chỉ cần trình duyệt được mở, lịch sử tìm kiếm trước đó sẽ xuất hiện dưới ô tìm kiếm. Lúc này, bên dưới ô tìm kiếm màu xanh, có một dòng như vậy: 'Chuyên gia trừ ma diệt quỷ chuyên nghiệp trong nước'...

"Trình Hạo," Dư Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt dưới hàng lông mi dài đầy vẻ nghi hoặc và mất mát, "Vì sao cậu lại tìm cái này!"


trướctiếp