Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 13


trướctiếp

Buổi tối Trình Hạo lại đưa Dư Xuyên đến công viên, so với buổi sáng yên tĩnh thì công viên buổi tối náo nhiệt giống như một cái chợ bán thức ăn.

Hai người chen chúc giữa đám đông xem đài nhạc, Dư Xuyên tận tình phóng thích hơi thở, cảm nhận một luồng hơi ấm cuồn cuộn không ngừng tràn vào lòng, phản ứng bài xích giữa linh hồn và con búp bê bơm hơi cũng dần dần bình ổn.

Vì có quá nhiều người nên năng lượng mà Dư Xuyên hấp thụ lan ra khu vực này. Mọi người chỉ cảm thấy tối nay trời mát hơn một chút, có thể do không khí lạnh thổi tới hoặc do nước trong đài phun nước bắn vào, căn bản không có ai để ý tới.

Âm nhạc và ánh sáng hòa quyện vào nhau, đài phun nước thay đổi theo giai điệu.

Dư Xuyên nói: "Nhà tôi cũng từng có một đài phun nước, nhưng nó không lớn như thế này."

Trình Hạo biết mấy người giàu có thường sẽ xây một đài phun nước trong sân, sau lại hắn tìm hiểu về nhà của Dư Xuyên. Mấy chiếc siêu xe sang trọng nối dài dẫn thẳng đến biệt thự hẻo lánh. Sân trong có bãi cỏ rộng hàng trăm mẫu đất, trung tâm là đài phun nước, khu vườn phía sau có một hồ bơi siêu lớn, nhà ăn chứa đầy đồ ăn nhẹ cùng với bộ đồ ăn tinh tế... Tòa nhà lớn như vậy, phải có bao nhiêu người tới mới có thể dọn dẹp được!

Người so với người sẽ tức chết, lại vô tình bị y làm cho lóa mắt!

"Nhà anh có bao nhiêu người hầu?" Trình Hạo chua xót hỏi.

Dư Xuyên nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Bốn mươi hay năm mươi người gì đó."

"Muốn nhiều người hầu như vậy làm gì?" Trong lòng Trình Hạo điên cuồng chỉ trích: Quá lãng phí! Quá phô trương! Khó trách khó hầu hạ như vậy!

"Ba thích trồng hoa nên đã thuê rất nhiều người làm vườn, gần một nửa trong số đó là người làm vườn."

Trình Hạo nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trên cổ y, hỏi: "Ba anh không phải là nhà thiết kế đồng hồ sao? Ông ấy thích trồng hoa như vậy, sao không chuyển sang nghề trồng hoa?"

Dư Xuyên ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, "Cậu thích tiền như vậy, sao không làm nghề in tiền đi!"

Trình Hạo chán nản sờ sờ mũi, "Thật ra tôi cũng từng nghĩ..."

Lúc này, trong đám người bùng nổ cảm thán, "A!"

Âm nhạc suối phun bước vào giai đoạn cao trào, cột nước dày đặc xông lên trời, khi đổ xuống sẽ hóa thành sương nước, làm khán giả có mặt ở đây ướt đẫm.

Tóc và lông mi của Dư Xuyên dính đầy những giọt nước nhỏ, dưới ánh đèn trông như pha lê, "Quần áo của tôi ướt rồi!" Y giật giật góc áo, lớp vải lụa mềm dính vào người y nhớp nháp, vẽ nên những đường nét mảnh mai, cùng với...

"Áo khoác của tôi cũng ướt," Trình Hạo liếc mắt nhìn y, theo bản năng nói: "Haha, ướt sũng!"

Dư Xuyên đỏ mặt, một hồi cũng không nói được gì, "Cậu!"

Trình Hạo nhận ra cậu ấm được cưng chiều kia da mặt mỏng, không nhịn được muốn nói, vừa định xin lỗi bỗng nghe một âm thanh búng tay vang lên làm hắn định mở miệng phải ngậm lại, suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi.

"Ưm ưm... ưm, ưm!" Trình Hạo cố gắng biện hộ.

Dư Xuyên nói: "Đưa áo khoác cho tôi!"

"Ưm ưm ưm!" Trình Hạo mở khóa kéo để lộ một góc cổ áo, ý nói bên trong hắn chỉ mặc một cái áo ba lỗ!

Dư Xuyên không dao động, "Cho tôi!"

"Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm!" Buổi tối sẽ không ai để ý tới quần áo của anh!

"Trình Hạo!" Dư Xuyên làm bộ muốn giơ tay lên.

"Ưm!" Trình Hạo đành phải ở trước mặt bao người cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, làm một người câm đứng trước đài phun nước vào cuối thu tháng mười một.

Một cô gái nhỏ bên cạnh lắc lắc tay bạn trai, làm nũng nói: "Nhìn người ta kìa!"

Bạn trai không hiểu phong tình cảm động, "Đúng vậy, thật là một người anh trai tốt! Nếu em trai của anh ở đây, anh cũng muốn thể hiện tình anh em của chúng ta!"

Trong lòng Trình Hạo nói: rõ ràng là đe dọa, chèn ép, trả thù!

Dư Xuyên mặc áo khoác của Trình Hạo, một chiếc áo denim màu xanh nhạt đã được giặt nhiều lần, cũ đến mức sờn thủng nhiều lỗ ở nhiều góc, thoang thoảng mùi bột giặt, "Chiếc áo này là của Bird, một thương hiệu cũ, đối với cậu mà nói hẳn là rất quý?"

"Ưm ừm..."

Dư Xuyên có chút tò mò về việc làm sao hắn có thể tiêu hàng chục nghìn tệ cho một cái áo, vì vậy y nhấc tay búng ngón tay để hắn khôi phục khả năng nói.


trướctiếp