Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người

Chương 10


trướctiếp

Hai người ngồi trên sô pha chơi cả một buổi chiều, Trình Hạo thành công giúp Dư Xuyên tăng hai điểm lớn. Cuối cùng, đôi mắt Trình Hạo mỏi đến mức chịu không nổi nữa, hắn bỏ điện thoại xuống, nói: "Tôi không chơi được nữa!"

Còn Dư Xuyên dần dần tìm thấy sự thú vị của trò chơi này, vẫn đang vui vẻ, "Tôi tự chơi một mình!"

Trình Hạo nhìn thiếu niên nghiện game lắc đầu, "Bây giờ còn sớm, tôi đến đồn cảnh sát một chuyến, mua đồ ăn rồi trở về. Anh ở nhà đừng có gây chuyện gì đó, nếu có người gõ cửa, nhớ đừng mở."

"Tôi không phải là con nít ba tuổi!" Dư Xuyên nói mà không thèm nhìn lên.

"Được rồi, tôi đi đây!" Trình Hạo bật TV, mở bài "Mèo và chuột" mà Bảo Kiếm thích nhất, dàn xếp cho cả hai xong mới yên tâm rời đi.

Khi Trình Hạo đến đồn cảnh sát, hắn không thấy kẻ lừa đảo đâu, nhưng từ ánh mắt của chú cảnh sát hắn có thể nhìn ra được ý hài hước khi chú ta nhìn hắn.

"Này cậu trai, tôi thấy cậu đẹp trai như vậy, sao vẫn hẹn hò với người trên mạng vậy? Chẳng lẽ bên ngoài không tìm được đối tượng nào sao?" Chú cảnh sát hỏi hắn.

"Đây không phải là do công việc bận rộn không có thời gian yêu đương sao?" Trình Hạo ngượng ngùng cười cười, lúc này chỉ muốn làm thủ tục nhanh chóng, nhận tiền rồi rời đi thôi.

Nhưng chú cảnh sát lại cố tình không chịu để hắn đi, chậm rãi nói chuyện với hắn: "Hầy, cậu không biết đó thôi, thời điểm mà mấy người chúng tôi ngồi xổm canh bắt mấy kẻ lừa đảo, tất cả đều là đám người già ba mươi bốn mươi tuổi vừa hút thuốc lá vừa móc móng chân, ngồi trước máy tính dùng máy thay đổi giọng nói trò chuyện với người khác... Chậc chậc chậc, hình ảnh kia đúng là!"

Mặt Trình Hạo đỏ bừng, "Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra với tôi, lần sau sẽ không tái phạm nữa!"

"Nhưng trang bị của họ tốt thật. Giọng nói rõ ràng khàn như vịt đực, mà khi sử dụng thiết bị thay đổi giọng nói, lập tức trở thành bé loli! Ha, cậu nói xem những người này sao lại học không tốt!"

Thấy hành động trong tay chú ta vẫn không nhanh không chậm, Trình Hạo đành phải đáp lại: "Đúng vậy, hiện tại thủ đoạn của kẻ lừa đảo thật sự nhiều vô kể, chúng ta nên đề phòng!"

"Đạo cao một thước, ma cao một trượng(*), gánh nặng đường xa..." Chú ta như nghĩ tới điều gì đó đột nhiên ngẩng đầu, "Này cậu em, cậu có thể đồng ý để chúng tôi quay một video tuyên truyền phòng chống lừa đảo không? Tôi thấy cậu cũng không tồi, tốt bụng, chân thành, hiệu ứng quảng bá hẳn là rất tốt! Xem như là đóng góp cho nhân dân, thế nào?"

(*) Là câu nói ẩn dụ về sự hành đạo của người tu hành khi gặp chướng ngại trên con đường tu cũng như hành đạo.

"Hả?" Trình Hạo vội vàng xua tay, "Không được, không được! Tôi chưa quay video tuyên truyền bao giờ!"

"Thì có sao đâu?" Chú ta cười, "Diễn viên người ta trước đây cũng chưa diễn nhưng vẫn chọn đóng phim đó thôi!"

"Chú... cháu thực sự không thể!" Trình Hạo từ chối.

"Ai da, tôi biết, không phải là do cậu xấu hổ sao? Không cho cậu lộ mặt là được rồi, chỉ nói một câu, nhiều nhất một phút!"

Trình Hạo thấy chú ta vẫn chậm chạp không đưa tài liệu cho mình, biết hôm nay hắn không thể trốn thoát nên đành thỏa hiệp, "Xem như cảm ơn chú đã giúp cháu tìm lại tiền, được rồi, quay thì quay, nhưng mà không thể lộ mặt!"

"Bảo đảm!" Lúc này chú cảnh sát mới sửa sang tài liệu rồi dẫn Trình Hạo đi vào phòng làm việc bên trong.

"Được rồi," Chị gái cảnh sát cầm máy quay lên chỉ đạo: "Đặt tờ giấy che trước mặt, có thể đọc lời thoại!"

Trình Hạo tự xem mình là một người máy vô cảm không có khuôn mặt, giơ tờ giấy lên, nề nếp đọc thoại, "Tôi là Trình sống ở tiểu khu XX Lệ Thành. Tôi đã bị lừa 8.000 nhân dân tệ do mấy kẻ lừa đảo trên mạng. Trên đời này không có bữa trưa miễn phí cũng không có bạn gái cho không. Tôi hy vọng mọi người sẽ coi đây là một lời cảnh báo đừng để bị lừa! Hãy luôn chú ý đến các tin tức chống lừa đảo và bảo vệ an toàn của chính bạn..."

"Được rồi! Được rồi." Chị gái cảnh sát trẻ nhanh nhẹn quay lại, "Chỉnh sửa xong, có thể xem trên bản tin buổi trưa của thành phố."

Trong lòng Trình Hạo nói: Ai thích thì xem, dù sao tôi cũng không xem!

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trình Hạo đến chợ. Mua mẻ thịt ba chỉ mới, nhìn thấy mấy người bán cua, nghĩ đến Dư Xuyên nói muốn ăn cua hấp nên cắn răng mua ba con cua. Hay lắm, ba cân mới hai con, làm hắn tốn cả trăm tệ.

"Mười triệu còn chưa kịp thấy đã phải tốn nhiều thế này rồi..." Trình Hạo thở dài, cảm thấy cuộc sống không dễ dàng gì, lại miệng ăn núi lở chỉ sợ ngay cả vợ cũng không thể rước về, "Trước tiên vẫn phải tìm việc!"

Trên đường về nhà, Trình Hạo đi qua khu Doanh nhân trẻ gây dựng sự nghiệp. Ở đây là có nhiều dãy tòa nhà nhỏ yên tĩnh, bên trong có rất nhiều phòng làm việc, tường gạch đỏ và hàng cây phượng xanh, toàn bộ khuôn viên rất phong cách. Một dãy thông tin tuyển dụng được dán trên bảng hiệu công cộng trước cửa, Trình Hạo xem kỹ hơn thì thấy có một nhãn hiệu thời trang nam muốn tuyển người mẫu. Chiều cao khoảng 1,85 mét, cân nặng từ 70 đến 75 kg. Giờ làm việc tự do, lương và đãi ngộ có thể thương lượng.

"Cái này khá thích hợp..." Trình Hạo hai tay cầm đồ ăn, nghĩ dù gì cũng tới rồi, không bằng đi vào thử, đỡ phải về rồi lại đi một chuyến.

Tìm được đến nơi, Trình Hạo giấu đồ ăn ở chỗ cửa, gõ cửa.

Ngay sau đó có người thò đầu ra, một người đàn ông khá đẹp trai hỏi: "Xin hỏi anh tìm ai?"

Trình Hạo dùng mũi chân đẩy đồ ăn vào phía sau bức tường, nói: "Tôi thấy anh đang tuyển dụng người mẫu ở đây, nên tôi tới thử xem."

"Được rồi, mời vào." Người đàn ông nhìn Trình Hạo một cái rồi mở cửa.


trướctiếp