Kết Hôn Thỏa Thuận, Tham Gia Là Được

Chương 6: Anh là của em rồi


trướctiếp

Những suy nghĩ rối ren trong lòng anh vừa mới lặng xuống, bằng mắt thường cũng có thể thấy được Tề Diệp đang trả lời tin nhắn của trợ lý thoáng giật mình.

"... Động phòng? Có bước này sao?" Tề Diệp hỏi.

"Có á." Phó Vãn phóng to bản kế hoạch tổ chức hôn lễ cho Tề Diệp coi, hai chữ động phòng to bằng nắm đấm đột thiên vung đến trước mắt anh.

"Anh biết rồi." Tề Diệp rời mắt, anh nói có hơi khó khăn, "Cái này chỉ để riêng hai chúng ta xem thôi, không cần... có hành động cụ thể gì cả, cũng chẳng có ai nhìn chằm chằm chúng ta hết."

"À, để đối phó thôi chứ gì, cái này em hiểu. Chuyển qua buổi sáng hôm sau luôn phải không?" Phó Vãn chẳng dừng lại lâu ở vấn đề này, "Em thấy không khó, em làm được. Hồi xưa mẹ em cũng kết hôn thỏa thuận đấy thôi, em có kinh nghiệm tổ truyền."

"Ừm, vốn dĩ cũng không cần hao tâm tổn trí, phần sau là việc hợp tác làm ăn giữa hai nhà." Tề Diệp nói rồi gập laptop lại, chuẩn bị thay đồ đi tắm, "Nếu như em sợ xảy ra sai sót thì trước khi tổ chức hôn lễ, chúng ta có thể xóa toàn bộ quá trình động phòng đi."

"Em thấy được mà." Phó Vãn xoa xoa tay nóng lòng muốn thử, cậu vẫn luôn rất tích cực với những hoạt động kiểu hoàn thành nhiệm vụ thế này.

Tề Diệp cởi cúc áo sơ mi trắng rồi đặt xuống giường đơn, anh đưa tay cởi khóa cài thắt lưng, khóa cài bằng kim loại phát ra âm thanh "lách cách" trong trẻo. Trong lúc đó, ánh mắt của Phó Vãn vẫn dính chặt trên người anh.

Bình thường ra thì anh cũng chẳng thấy có gì không ổn hết, nhưng một khi đã phát hiện bản thân mình có dục vọng với Phó Vãn thì ánh mắt hiếu kỳ này của cậu lại biến thành một loại dày vò.

Động tác của Tề Diệp dừng lại.

"Em bảo, vóc dáng của anh đẹp ghê, nhìn cơ bụng với cả eo đều thấy có lực ghê ấy, lại còn rất cân xứng." Ánh mắt của Phó Vãn rời xuống, dừng trên ngón tay thon dài đang đặt bên eo Tề Diệp, "Ơ, cởi tiếp đi chứ, anh mắc cỡ hả?"

Tề Diệp: "..."

Dựa theo bản năng mà nói thì được người cùng giới khen vóc dáng là một chuyện rất đáng tự hào. Nhưng mà đi đôi với tự hào còn có chút xíu xúc động không thể nói rõ thì hẳn là lỗi của anh rồi.

Phó Vãn chẳng nhận ra điều gì, cậu vẫn đang hớn hở khen vóc dáng của anh cậu đủ kiểu: "Anh à, anh thử nói xem, anh sinh ra trước em mấy ngày nên nhận được nhiều dinh dưỡng của trái đất hơn hay là thế nào mà sao anh càng lớn càng cao lớn khỏe mạnh thế này?"

"Ngày thường anh bảo em đi rèn luyện với anh, do em không chịu đi." Tề Diệp xụ mặt.

Nhà họ Tề mời hẳn giáo viên về dạy, nhưng mà Phó Vãn lười bỏ xừ, thi thoảng mới vô học lớp tán đả thôi chứ những lúc khác thì thách kẹo cũng không tìm thấy cái bóng của cậu đâu.

"Vóc dáng của anh là do tập luyện mà thành, đỉnh ghê á, đẳng cấp khác xa mấy bức photoshop trên mạng." Cái mỏ Phó Vãn nói lau láu nhưng cái tay cũng không rảnh rỗi tí nào, cậu thò tay chọt chọt eo anh cậu.

Tề Diệp túm lấy cổ tay Phó Vãn: "Em không mệt à? Ngồi máy bay lâu như thế, chân vẫn đang bị thương kìa."

Nghe anh cậu nhắc nhở, Phó Vãn mới thấy chân mình đau đau.

Cái người hoạt bát, láo nháo cuối cùng cũng chịu ngồi yên. Phó Vãn ngồi ở đầu giường, xếp chăn gối thành một sườn núi nhỏ để lấy chỗ dựa, sau đó cậu mở nền tảng Bình Tâm TV, ấn vào phòng livestream của An Hạ.

Khi cậu yên tĩnh cũng có nét đẹp của yên tĩnh. Hai tay Phó Vãn ôm lấy đầu gối, mái tóc hơi dài ngoan ngoãn dán vào cần cổ, đôi môi vương ý cười. Vạt áo ngủ màu trắng hơi tản ra, tựa như một mảng tuyết trắng. Dán chặt lên người cậu còn có băng gạt đang bó trên mắt cá chân.

Nhìn cậu như một người trưởng thành trong môi trường cực kỳ tốt, không phải chịu bất kỳ sóng gió nào nên chẳng hề có chút phòng bị với thế giới này.

An Hạ livestrem chẳng có hình ảnh gì, chỉ có mỗi tiếng thôi. Bình thường cậu ta livestream đọc một cuốn sách do người xem đứng đầu bảng lựa chọn, có lúc là câu chuyện ngắn ấm áp trước khi ngủ, có khi lại là một bài thơ nhẹ nhàng bình đạm.

An Hạ đang nói chuyện với người xem thì một dòng thông báo đặc biệt nhảy ra.

【Bạn tốt "Vãn Dạ" của ngài đang đạp xe ba bánh vào phòng livestream.】

An Hạ: "..."

【Bạn tốt "Vãn Dạ" của ngài tặng 50000 nải chuối tiêu, "Vãn Dạ" đã trở thành đại ca đứng đầu bảng trên bảng tặng thưởng của ngài.】

[Vãn Dạ]: Con trai, đọc cái này cho papa đầu bảng của mày đi.

Phó Vãn ném ra một mẩu truyện ngắn máu chó. Nam chính móc thận nữ chính xong bị tống vào tù, sau khi ra tù mới nhận ra tình cảm của mình rồi theo đuổi nữ chính sml.

"Mày có độc à." An Hạ vừa cười vừa mắng, "Chẳng phải mày bảo đi kiếm trò vui à, thế không kiếm được trò gì vui hay sao mà chạy tới kiếm chuyện với tao?"

[Vãn Dạ]: Đương nhiên là phải tìm được chứ, đang vui này.

[Vãn Dạ]: Mau đọc đi.

Cậu mải miết gây khó dễ với An Hạ, nụ cười trên mặt ngó đểu ứ chịu được, chẳng muốn sờ mó, đụng chạm cơ bụng của anh cậu nữa, thế là Tề Diệp bị bỏ rơi.

Mãi đến khi Tề Diệp tắm xong, ngồi xuống bên cạnh cậu rồi mà Phó Vãn cũng chẳng ngó ngàng gì đến anh. Tề Diệp rõ là sầu, anh uống nốt ly sữa bò Phó Vãn mới uống được một nửa đang đặt trên bàn.

Cái người này kêu bay ngàn dặm xa xôi để đến tìm anh mà giờ lại ngồi nghe streamer khác kể chuyện trước giờ ngủ. Nhưng lúc nãy anh là người xua Phó Vãn đi, giờ còn không cho em ấy xem livestream kể ra cũng vô lý quá.

"Phó Vãn Vãn." Tề Diệp hơi nâng giọng, "Anh muốn thương lượng với em chuyện này."

"Ừa?" Phó Vãn quăng điện thoại đi, cậu bò qua, "Sau khi động phòng còn có gì nữa?"

Tề Diệp cố gắng để mình không để ý đến từ nào đó, anh nói: "Người nhà em đã bảo với em chưa? Chuyện sau khi kết hôn thì hai đứa mình chuyển vào nhà mới ấy."

Phó Vãn lắc lắc đầu, chẳng có ai đề cập chuyện này với cậu sất.

Mấy bữa nay, Phó Nhất Đại nhà cậu ký liền một mạch bao nhiêu hợp đồng với Hân Tự, bận đến mức chân không chạm đất. Về phần mẹ cậu, Phạm Nhược Tuyết đang đi du lịch ở Iceland, chắc đến hôm tổ chức hôn lễ bà cũng chẳng về kịp.

"Chúng ta chuyển ra sống cùng nhau à?" Cậu hỏi.

"Việc này phải mau thu xếp." Tề Diệp nói tiếp: "Việc anh tiếp nhận vị trí chủ tịch của Hân Tự sẽ có không ít người nhìn chằm chằm đâu, có lẽ trong khoảng thời gian này chúng ta đi đâu cũng phải dính lấy nhau. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với anh, để anh nghĩ cách."


trướctiếp