Trò Chơi Đang Load

Chương 90: Đại ca làm sao thế? Sao lỗ tai lại đỏ thế kia?


trướctiếp

Gì… gì cơ?

Tạ Tịch không chỉ đỏ lỗ tai mà mặt cũng nóng bừng lên, cậu hỏi: “Sư phụ đang nói gì thế?”

Giang Tà nhìn cậu.

Tạ Tịch thử giãy tay ra, Giang Tà nhìn như không dùng lực nhưng lại khóa cứng tay cậu như cái còng.

Làm sao bây giờ? Giang Tà không những hoài nghi mà còn hỏi ra tận miệng nữa.

Y không tin tưởng bọn họ là thầy trò, rốt cuộc phải giải thích với y về nguyên nhân bọn họ cùng đến Thế Giới Mở ra sao đây?

Trong tình huống bình thường mà nói, rất rõ ràng Giang Tà sẽ không đến nơi này, nhưng hiện tại y lại tới.

Vốn nói láo là dạy học trò, nhưng nếu bọn họ căn bản không phải thầy trò thì y dựa vào đâu mà tới đây?

“Chẳng lẽ…” – Giang Tà chậm rãi nói: “Chúng ta…”

Tạ Tịch đột nhiên sáp lại, khẽ hôn lên lỗ tai y.

Giang Tà: “!”

Tạ Tịch tránh thoát khỏi tay y, mi mắt khẽ run, hỏi: “Không còn đau nữa chứ?”

Bạn nhỏ hôn y, hôn lỗ tai y…

Động tác cực nhanh, nhanh như chuồn chuồn đạp nước nhưng quả thực đã hôn.

Đợi đến khi Giang Tà hoàn hồn lại, Tạ Tịch đã chạy đến chỗ nhóm bốn người tàn phế, y ôm một bụng thắc mắc nhưng lại không thể mở lời.

Y không để tâm có người khác hay không, y chỉ lo lắng Tạ Tịch thẹn thùng, nhỡ vì thẹn quá hóa giận mà không thèm để ý đến y nữa thì phải làm sao?

Giang Tà nhìn độ thiện cảm -365, thôi nhịn xuống vậy.

Tạ Tịch xong việc chỉ cảm thấy mình điên rồi, hơn phân nửa là bị đám thần kinh kia lây bệnh chứ người bình thường không thể thế này được.

Cứ cho là không kiếm được cớ, cứ cho là sợ y suy nghĩ nhiều rồi lấy lại ký ức thì cũng không thể dùng phương thức như vậy dọa người ta…

Hơn nữa làm vậy né được mồng một chứ đâu né được mười lăm, đợi đến khi thoát khỏi trò chơi này, Giang Tà lại hỏi cậu thì biết trả lời thế nào?

Đầu óc Tạ Tịch rối bời.

Tào Quảng gọi cậu: “Đại ca ơi, thực sự không thể gắn cánh gà được à?”

Tạ Tịch nhìn về phía anh ta: “Anh muốn cánh gà làm gì? Coi mình là thiên sứ một cánh hả?”

Tào Quảng nói: “Cánh to thế này, đập lên phành phạch, chậc chậc… Yêu ma quỷ quái đều bị quạt ngã!”

Tạ Tịch câm nín: Gắn cái cánh kia vào xong thì anh chính là yêu ma quỷ quái đáng sợ nhất đó!

May mà đồng chí Chu Lê đã từ bỏ chiếc đùi gà bự, gã nói với vẻ tiếc hận: “Gắn chiếc đùi này vào tôi chỉ có thể nhảy lò cò, mệt mỏi lắm.”

Mệt không thôi hả? Chẳng lẽ không phải do xấu, khó coi với rất tâm thần?

Lúc Giang Tà đi tới, tiếng thông báo đột ngột vang lên: “Cảm ơn các vị đã giết chết con gà trống khổng lồ đáng ghét kia. Vòng thi cuối cùng diễn ra theo hình thức ganh đua, lối vào kho báu chỉ chứa được một chiếc xe, mời hai bên chuẩn bị tốt công tác chiến đấu, hình thức 1v1 sẽ lập tức bắt đầu. Trong thời gian chiến đấu không thể sử dụng vũ khí, sáu ván thắng bốn mới có tư cách giành được kho báu, nếu kết quả hòa, ai cũng không có tư cách kế thừa kho báu.”

Vòng cuối cùng thế mà lại là đấu đơn, hai xe chiến tổng cộng mười hai người, sáu ván thắng bốn thì cuộc thi sẽ kết thúc.

Tạ Tịch cẩn thận nghe thông báo: “Thua chỉ không giành được kho báu chứ không bị kẹt ở đây.” Nếu không tham lam, sống sót trở ra không thành vấn đề.

Nhóm bốn người tàn phế trăm miệng một lời: “Thua?”

Tạ Tịch: “…”

Chu Lê hăng hái nói: “Hai đại ca cứ đứng một bên quan sát, có bọn tôi lo là được rồi!” – Bốn người họ cầm lấy bốn ván thắng, Tạ Tịch và Giang Tà quả thực chỉ cần đứng nhìn thôi.

Tào Quảng cũng nói: “Đại ca yên tâm, nếu tôi thua… Tôi sẽ tự chặt tay mình!”

Anh tỏ thành ý chút được không? Cánh tay của anh e rằng còn không đáng tiền bằng quần áo trên người đó.

Trác Liễu chế giễu anh ta: “Hãi quá, tôi không giống ông, nếu tôi thua, tôi sẽ chặt cánh tay Tào Quảng!”

Tào Quảng la to: “Hãi mẹ nhà ông! Ông làm gì mà muốn chặt cánh tay tôi?”

Tròng mắt Trác Liễu đảo một vòng: “Cánh tay của ông vừa ý tôi lắm, chọn một cánh tay phải ngẫu nhiên cũng là một trải nghiệm mới lạ trong đời.”

Nếu là lúc trước, Tạ Tịch chắc chắn sẽ mặc kệ bọn họ chạy đến chỗ Giang Tà, nhưng hiện tại… Cậu không dám lại gần Giang Tà, chỉ có thể đứng đây nghe mấy đồng chí này ba hoa khoác lác.

Tâm trạng của bọn họ rất thoải mái, thì có việc gì phải sợ đâu.

Cho dù xe số 1 trong trạng thái hoàn hảo bọn họ vẫn có thể đánh bên đó tan tác chim muôn nữa là.

Nhưng xe số 1 hiện giờ nào có vậy, bên đó đang vô cùng chật vật, có mấy người đã đến nước hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều(1).


trướctiếp