Trò Chơi Đang Load

Chương 89: Không thì… hôn một cái?


trướctiếp

Trác Liễu cả giận nói: “Đấy là lý do để ông cướp cánh tay của tôi đó hả? Thuận tay phải cái quái!”

Tào Quảng đắc ý: “Hì hì hì.”

Các cụ ta hay bảo vui quá hóa buồn, đặt trong trường hợp này cấm có sai. Một con cương thi đột nhiên nhào tới, cắn phập vào cánh tay Tào Quảng…

Tào Quảng sợ ngây người, nổi đóa lên: “Cánh tay yêu quý nhất của tôi aaa!” – Anh ta vung đao lên, chém cương thi làm đôi.

Cương thi mà có đầu óc chắc sẽ tức đến đột quỵ. Hỏi thử xem nó có oan ức không? Tức tưởi không? Hận thù không? Đã bị gà cưỡi thì thôi đi, vất vả lắm mới cắn được miếng thịt, vị lại tệ không chịu nổi, mùi thối sộc lên phát ói, tự nó chưa ghét bỏ thì thôi đã bị chém thành hai khúc.

Ừm… Quý ngài cương thi vất vả rồi!

Tào Quảng chỉ cần dễ xài, đến cả tay phải cũng không chê, vị còn lại thì chân có dùng được hay không không quan trọng, chủ yếu nhìn phải đẹp mắt.

Trang Nghĩa nhìn hai cẳng chân cương thi nữ, đắn đo không biết chọn cái nào.

Tạ Tịch câm nín hỏi: “Có đổi nữa không?”

“Đổi thì vẫn muốn đổi, nhưng anh nhìn hai cặp đùi này đi. Đùi thứ nhất đẹp mắt, thon dài cân đối lại không bị tổn thương, đùi thứ hai nhìn tổng thể rất hài hòa, thẳng tắp và khỏe khoắn giống một cặp chân sống.”

Tạ Tịch trầm mặc: “Chân giò hun khói? (1)”

Trang Nghĩa: “Là đôi chân còn sống!”

(1)Chân sống – 活腿 và Chân giò hun khói – 火腿 có phát âm giống nhau.

Tạ Tịch: “… … …” – Thế giới của cương thi gà mờ, cậu hiểu không nổi!

Đồng chí Chu Lê còn chập mạch hơn, gã bước tới thì thầm hỏi nhỏ: “Đại ca à, em có thể gắn hai món không?”

Tạ Tịch nhìn cẳng chân vẫn vô cùng lành lặn và hoàn hảo kia của gã: “Anh không thèm cái chân gốc này nữa hả?”

Chu Lê vội vã lắc đầu, chân thành nói: “Ý tôi là bên kia gắn hai chiếc đó.”

Tạ Tịch không phản ứng kịp.

Chu Lê lại nói: “Mỗi bên mà gắn được ba thì tốt biết mấy, sáu cẳng chân cùng khua tuyệt đối là…”

Sáu chân rồi mà còn muốn khua khoắng, anh định dọa cương thi đột tử mà chết đó hả?

Tạ Tịch lạnh lùng cự tuyệt: “Không được!”

Chu Lê vô cùng tiếc nuối: “Không được thật hả?”

Tào Quang xen mồm vào: “Chắc chắn là không được rồi. Ông muốn sáu chân thì trước tiên phải có sáu phần khớp hông.”

Chu Lê lại hỏi: “Thế mình gắn khớp hông trước được không?”

Tào Quảng nói: “Cũng không được! Nối khớp hông cần điểm chống đỡ, ông cần thêm sáu cái eo.”

Chu Lê: “Thế không ổn rồi, bất tiện quá, thao tác sao hết được.”

Tạ Tịch: “… … …”

Cậu sắp không phân biệt nổi rốt cuộc những người trên xe là quái vật hay cương thi bên dưới mới là quái vật nữa.

Giang Tà cười nói: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi, vòng hai sắp bắt đầu rồi.”

Cả đám nhìn bảng điểm, khoảng cách chênh lệch kia đủ để bọn họ yên tâm, giờ nghỉ mệt cũng không thành vấn đề, đối phương tuyệt đối không có hy vọng vượt qua.

Tạ Tịch xem như hiểu được tại sao bọn họ là hăng hái chém cương thi đến vậy.

Trước khi bị thương bốn người này đều không yếu, bọn họ vô cùng tự tin vào năng lực của bản thân, thế nhưng trò chơi Tôi Yêu Em Vs Không Biết Xấu Hổ thực sự quá khốn nạn, xui xẻo đồng nghĩa với việc bị mất tay mất chân.

Cả đám kiên cường chịu đựng đến đây lại đụng phải tiểu đội của Vân Điệp.

Nhóm người kia có tư liệu về trò Gà Con Tổng Động Viên, trực tiếp phán tử tổ bốn người tàn phế.

Một thanh niên hữu dũng vô mưu như Chu Lê bị bào mòn ý chí chiến đấu, tiêu cực đến cực điểm.

Nhưng sau khi lên xe, Tạ Tịch cho bọn họ hy vọng mới, loại hy vọng này còn vô cùng trâu bò, chẳng khác nào bật hack.

Tay chân có thể thay đổi tùy tiện quả thực đã tăng thêm vô vàn khả năng chiến đấu.

Lúc đầu dùng cánh tay đón đỡ còn đau lòng khôn xiết, sau đó có cái rắm á, hỏng rồi đổi cái mới; Ban đầu dùng chân đá chỉ sợ bị tóm, giờ thì đếch thèm sợ, một cẳng chân đổi lấy một con cương thi rất đáng, dầu gì có bao nhiêu cương thi là sẽ có bấy nhiêu cẳng chân mới…

Từ tuyệt cảnh chuyển sang thuận buồm xuôi gió, từ địa ngục lên thiên đường, khó trách bọn họ lại điên cuồng giết cương thi như vậy.

Điểm số tăng lên vèo vèo kia chính là phát tiết của sự không cam lòng và phẫn uất bị kìm nén rất lâu.

Bọn họ không thấy được sắc mặt của thành viên xe số 1 nhưng có thể tưởng tượng được lúc hội kia nhìn thấy điểm số này, biểu cảm trên mặt chắc chắn muôn hình muôn vẻ.

Càng nghĩ càng thêm hăng hái, chặt chém cương thi càng xuôi chèo mát mái hơn.

Mãi đến khi Giang Tà hô dừng.

Mặc dù tay chân đổi lúc nào cũng được, không đau không ngứa còn rất thú vị nhưng chém cương thi nhiều đâu chỉ cần mỗi tay với chân, thể lực của bọn họ cũng tiêu hao không ít.

Phát tiết một trận, kéo giãn khoảng cách điểm số khiến đối phương không thể đuổi kịp sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức.

Không cần gấp gáp, vòng thi thứ hai mới là trận chiến căng thẳng. Xét cho cùng, kẻ thù thực sự của bọn họ không phải xe số 1 mà chính là trò chơi này.

Bên xe số 1 không biết tình huống của bọn họ mà vẫn cho rằng mình phỏng đoán đúng, tay đàn ông kia rốt cuộc không gắng gượng nổi nữa, xe số 2 gần như bị diệt toàn quân.

Chu Vũ Vệ cười lạnh: “Mỗi một người mạnh thì để làm gì? Đây là trò chơi hợp tác đồng đội.”

Vân Điệp khẽ thở dài: “Đáng tiếc!”

“Không có gì đáng tiếc đâu thưa tiểu thư.” – Chu Vũ Vệ nói: “Loại mãng phu không có đầu óc, chỉ biết mỗi sức mạnh cơ bắp thì kéo về cũng chẳng được tích sự gì.”

Vân Điệp nói: “Đi được đến nước này y cũng coi là một nhân tài, bị hủy hoại như vậy rất đáng tiếc.”

Có người lập tức tâng bốc lấy lòng: “Tiểu thư quá lương thiện!”

“Đúng vậy, tiểu thư mềm lòng quá, bọn chúng muốn cá chết lưới rách hại chúng ta mà tiểu thư vẫn không so đo.”


trướctiếp