Trò Chơi Đang Load

Chương 87: Đồ đệ à, sư phụ phải dạy dỗ con cẩn thận hơn mới được


trướctiếp

Bốn người kia đều là đàn ông con trai, nếu như không cụt tay cụt chân… chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh.

Ngẫm lại tính chất của khu vui chơi này, Tạ Tịch không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, những người này quá nửa đều mới đi ra từ trò Tôi Yêu Em vs Không Biết Xấu Hổ.

Sắp xếp như vậy cũng để tránh trường hợp bọn họ trao đổi tình báo với nhau.

Song nhóm người của Vân tiểu thư kia mới nói bọn họ có đủ tình báo, có thể bọn họ giống với Tạ Tịch, gặp người quen từng chơi trò này như đám Khổng Nhung Lương.

Nhưng tóm lại tỷ lệ đó vẫn thấp cực kỳ.

Thứ nhất người này phải hoàn thành hai trò chơi, thứ hai là vừa chơi cùng trò với cô ta, như vậy mới có thể xuất hiện cùng nơi nghỉ ngơi đồng thời còn phải thân quen đến độ có thể trao đổi tình báo…

Cho dù có được tình báo thì cô ta cũng phải may mắn rút trúng trò trong tình báo mới được.

Xác suất thấp đến không tưởng, khu vui chơi cũng chẳng ngại có mấy thành phần “may mắn” đến thế.

Giống như Tạ Tịch có được tình báo của trò vòng quay ngựa gỗ nhưng không rút trúng nó, dĩ nhiên trong lòng Tạ Tịch cũng chẳng muốn rút trúng một trò phải cưỡi trên một đống shit chạy vòng vòng chút nào đâu.

Tên đồng bọn cụt tay trái liếc mắt nhìn Giang Tà, sau đó cụp mắt nói: “Mày quá ngu xuẩn, ở lại chỉ có nước cả hai thằng mày cùng chết thôi.”

X – nhân vật tiếng tăm lừng lẫy khắp Trung Ương, đường đường là nhà thiết kế cấp SS, trong vòng một ngày bị hai người mắng là ngu xuẩn, cảm giác của Tạ Tịch lúc này phải nói là: Rất vui vẻ.

Người anh em cụt tay phải cũng nói: “Đôi khi không nên hành động theo cảm tính, mặc dù tình anh em đáng quý, nhưng…”

Giang Tà ngắt lời: “Giữa chúng tôi không phải tình anh em.”

Đó là điểm chính hả trời? Hai anh bạn nói lời chân thành thấm thía giúp y phân tích sự đời có hơi tức giận.

Giang Tà bình tĩnh nói: “Chúng tôi là…”

Tạ Tịch luôn cảm thấy tên X mất não này lại muốn gây chuyện, thế là cậu vội vàng tiếp lời: “Đây là sư phụ tôi! Chúng tôi là thầy trò.”

Giang Tà liếc mắt nhìn cậu.

Tạ Tịch vẽ lên khuôn mặt tươi cười: “Sư phụ tốt thật đấy, con biết người sẽ không bỏ rơi con mà.”

Giang Tà cười cười, dịu giọng nói: “Cái gì sư phụ cũng bỏ được, chỉ có không bỏ được con.”

Tạ Tịch: “…”

Hai anh em mất tay đánh hơi ra mùi cực kỳ không trong sáng, bọn họ làm bộ vỡ lẽ: Ra là tình yêu thầy trò, chẳng trách muốn sống chết có nhau.

Tạ Tịch tức giận, không thèm tìm tay nối lại cho bọn họ luôn.

“Chết đến nơi rồi mà mấy người vẫn còn tâm trạng đùa giỡn à?” – Lên tiếng là người đàn ông tóc húi cua cụt một chân.

So với những người ở đây gã là tên gầy nhất, đồng thời cũng là kẻ có sắc mặt khó coi nhất.

Trò Tôi Yêu Em vs Không Biết Xấu Hổ đã tạo ra đả kích cực lớn đối với gã, mới nãy đám người kia còn thẳng tay chặt đứt hy vọng khiến tinh thần gã hiện tại vô cùng bất ổn.

“Mấy cậu có biết người phụ nữ kia là ai không?”

Tạ Tịch thầm nghĩ: “Có thể là ai chứ? Dù sao cũng không phải X phiên bản nữ.

Gã đàn ông tóc húi cua cất giọng hăm dọa: “Cô ta là đại tiểu thư của Vân Các! Mấy người nghe nói đến Vân Các chưa? Tổ chức lớn nhất ở Trung Ương đó, có người chơi cao cấp, thậm chí bên trong còn tập hợp những nhà thiết kế ưu tú.”

Ồ… Rồi sao nữa?

Gã để lộ một tin chấn động như vậy mà Giang Tà và Tạ Tịch đều tỏ vẻ thờ ơ, thế là phát cáu lên: “Đúng là đám trẻ nhỏ chưa trải sự đời!”

Người anh em còn lại nãy giờ không lên tiếng tựa hồ rất sợ đau, anh ta hít vào mấy hơi nặng nhọc, nhỏ giọng giải thích: “Cô ta tên Vân Điệp, lần này dẫn theo mười mấy tinh anh tiến vào thế giới Mở, trong đó còn có một nhà thám hiểm cấp Trung. Tôi từng gặp anh ta, chắc hẳn đã thêm max điểm tư chất cấp Trung, mạnh vô cùng.”

Mạnh đến nhường nào… Có xiên cương thi thành xâu kẹo hồ lô được không?

Người mất tay trái nói: “Nói mấy lời này có ích lợi gì, bọn họ đã lên xe rồi, chúng ta cũng chuẩn bị thôi.”

Gã đàn ông tóc húi cua cụt chân cất giọng đầy kháng cự: “Tôi không đi! Tôi tình nguyện nằm đây chờ chết cũng không muốn thành thức ăn trong miệng cương thi đâu!”

Người cụt tay trái nhíu chặt mày: “Anh không đi bên ta sẽ thiếu một người, xe không chạy được. Chẳng nhẽ chúng tôi cũng phải đứng đây chờ chết cùng anh?”

Tạ Tịch nghe vậy rốt cuộc cũng hiểu vì sao nhóm Vân tiểu thư kia nhất quyết phải kiếm đủ số người, ra là quy tắc trò chơi, phải đủ người mới khởi hành được.

Gã đàn ông tóc húi cua cười nhạt: “Ở đây có gì không tốt? Còn có thể chết sảng khoái!”


trướctiếp