Trò Chơi Đang Load

Chương 86: Phi Tù đụng Âu Hoàng


trướctiếp

Tạ Tịch lại nhớ tới một chuyện cũng phiền phức không kém, người mở ra khu vui chơi sẽ được ban cho một đặc quyền, hơn nữa người giết bọn họ có thể kế thừa đặc quyền đó…

Tạ Tịch nói với Giang Tà: “Để bọn họ nghĩ thuật trị liệu là đặc quyền cũng được, loại kỹ năng chỉ chữa trị được cho người khác mà không dùng được cho chính mình thì cướp lấy cũng chẳng để làm gì.”

Mượn cớ một hồi, kỳ thực là mềm lòng mà thôi.

Trái tim Giang Tà cũng mềm nhũn theo: “Cậu làm rất tốt.”

Tạ Tịch chẳng hiểu sao có hơi nóng mặt, cậu nói: “Không phải tôi nhất quyết muốn cứu bọn họ.”

Dứt lời cậu liền hối hận, nói vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Cõi lòng Giang Tà như muốn thăng hoa, y bảo: “Dĩ nhiên là cậu không cố ý rồi, cậu chỉ tiện tay thôi, thấy ven đường có chai nhựa thì thuận tiện nhặt lên ném vào thùng rác.”

Tạ Tịch: “…”

Giang Tà nói: “Cậu xem có khéo không chứ, bên kia vừa hay có nhiều người mất tay mất chân như vậy, cậu lại đang có một kỹ năng hữu ích, tiện tay giúp bọn họ…”

Tạ Tịch nghe không nổi nữa, ngẩng đầu lên trừng y: “Anh đang dỗ con nít đó hả?”

Con nít giận mất rồi. Giang Tà cười đáp: “Vi sư đang khen ngợi đồ đệ mà.”

Y không nhắc chắc cậu cũng sắp vất luôn thiết lập thầy trò này ra sau đầu rồi.

Trò chơi mới nãy quá mạo hiểm và kích thích, cậu cơ hồ căng hết đầu óc để suy nghĩ, nào có sức để ý đến mấy chuyện vẩn vơ.

Giờ cậu không sao thốt nên nổi hai chữ “sư phụ” nữa, thế là dứt khoát quay đầu, sải bước ra ngoài.

Giang Tà thôi không tiếp tục lắm mồm, dẫu sao với độ thiện cảm -365 thì đánh chắc tiến chắc vẫn hơn.

Bọn họ vừa ra ngoài thì phát hiện mình đang đứng giữa khu vui chơi, mà quan sát từ góc độ này, khung cảnh nơi đây phải nói là rất đẹp.

Đu quay đứng, tàu lượn siêu tốc, đĩa bay hành tinh lạ, thuyền hải tặc,… tất cả đều có tạo hình rực rỡ tráng lệ, lấp lánh ánh đèn chói mắt, chẳng khác một khu vui chơi bình thường về đêm bao nhiêu.

Tạ Tịch nhìn đến ngẩn người.

Giang Tà để ý đến biểu cảm của cậu: “Thích khu vui chơi à?”

Tạ Tịch lắc đầu đáp: “Không thích.”

“Nói thật.” Giang Tà kể: “Đây là lần đầu tiên tôi đến khu vui chơi.”

Tạ Tịch quay đầu lại nhìn y: “Lần đầu tiên?”

Giang Tà đáp: “Một mình đến những nơi như thế này chẳng thú vị chút nào cả.”

Một câu chạm thẳng vào đáy lòng Tạ Tịch, cậu cau mày hỏi: “Anh…” Vẫn luôn có một mình thôi sao?

Lời này cậu giữ lại trong lòng không dám hỏi thẳng ra vì cảm thấy hỏi như vậy rất xúc phạm người khác.


trướctiếp