Trò Chơi Đang Load

Chương 63: Tình yêu của quản gia Randy


trướctiếp

Trò chơi: Atlantis thất lạc

Chương 63: Tình yêu của quản gia Randy

—-— ♥• •♥ ——-

K: Xin chào, mình đã mò về rồi đây.

Tuần này post bù vài chương đã dịch, chốt lịch đăng tiếp là 1c/tuần.

—-— ♥• •♥ ——-

Trong thế giới "Tình yêu bên trái hay là bên phải", đoạn kết Tạ Tịch cực kỳ tuyệt tình, cậu không chỉ trở mặt với tất cả mà còn vì muốn chết mà làm bộ mình là ác ma được Seyin triệu hồi, cuối cùng bị ba tên biến thái đâm cho đến toi mạng, lúc này mới hoàn thành nhiệm vụ.

Cậu vốn cho rằng sẽ không còn liên quan đến những chuyện xảy ra ở thế giới đó nữa, trăm lần ngàn lần không ngờ tới giấc mơ của Đại hoàng tử lại là ký ức "kiếp trước"!

Giờ phải làm sao đây? Randy nhớ lại được bao nhiêu?

Nếu là ký ức trước khi quan hệ rạn nứt thì còn dễ nói, dù sao cũng chỉ là mơ, cậu lại dỗ dành, một lòng một dạ với y có khi còn thu được toàn bộ tình yêu, nhưng nếu thời điểm là sau khi tình cảm rạn vỡ thì sao?

Cậu vẫn còn nhớ rõ mình đã nói với quản gia Randy những gì...

Chẳng qua chỉ là một tên hầu mà thôi, có tư cách gì nhận được tình yêu của ta!

Không phải quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ thì chính là nô bộc thân phận thấp hèn, sao ta lại yêu các ngươi được chứ!

Cậu một lòng muốn chết nên đã nói ra không ít lời khó nghe!

Tạ Tịch kinh hồn bạt vía, chỉ có thể hi vọng Đại hoàng tử không nhớ nhiều tới vậy, chí ít đừng nhớ đến đoạn "vạch trần kinh thiên động địa" cuối cùng kia!

Randy cười rất đỗi dịu dàng, chẳng qua sắc mặt y quá trắng, trong mắt chẳng có tí ánh sáng nào, môi mỏng mê ngươi khẽ giương lên nhưng sắc môi lại nhợt nhạt, y khẽ nói: "Cậu chủ, không ăn cơm tối là không được đâu."

Tạ Tịch muốn đáp lời y nhưng phát hiện mình không mở miệng được, nói không nên lời. Cậu thử cử động thân thể, lại nhận ra toàn thân cứng ngắc, căn bản không động đậy được.

Tình huống gì thế này?

"Cậu chủ nghe lời." Randy cúi đầu hôn khẽ lên trán cậu, nói, "Tôi dẫn ngài đi dùng cơm." Dứt lời y vươn tay bế cậu lên, cẩn thận ôm trong ngực.

Tạ Tịch ngay cả tròng mắt cũng không đảo được, chỉ có thể mặc y bài bố.

Randy cẩn thận ôm cậu, như thể đang ôm một con búp bê yếu ớt, sợ bản thân hơi dùng sức là cậu liền vỡ vụn.

Tạ Tịch có thể cảm nhận được sự hết lòng của y, nhưng lại cứ có cảm giác kinh dị khó nói lên lời, như thể hiện giờ cậu là một con búp bê thật sự vậy...

Randy ôm cậu đi đến phòng ăn, bài trí trong lâu đài cổ vẫn hoa lệ phi phàm như vậy, chỉ là ánh sáng yếu ớt, ánh nến chập chờn khiến mọi thứ trở nên không chân thực, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ có quỷ hồn ẩn hiện.

Tạ Tịch trăm lần ngàn lần không ngờ tới sẽ có một ngày cậu bị giấc mơ của người khác dọa cho phát sợ.

Không phải cậu sợ ma, cậu chỉ sợ khung cảnh này, cũng sợ người đàn ông đã giết cậu rất nhiều lần này.

Randy đặt cậu ngồi lên ghế dựa, cẩn thận xếp khăn ăn cho cậu, còn khẽ nâng cánh tay cậu lên, đặt dao nĩa sang bên cạnh, tiếc rằng Tạ Tịch không thể nhúc nhích, cánh tay chẳng có tí sức nào, căn bản không cầm được dao nĩa.

Randy dịu giọng nói: "Xin cậu chủ chờ một lát, tôi sẽ mang thức ăn lên cho ngài."

Chuyện gì cũng cần Randy tự tay làm, xem ra trong lâu đài cổ này chỉ có một mình y.

Tạ Tịch không muốn chờ cũng phải chờ, cậu căn bản không cử động được!

Chẳng bao lâu sau, Randy trở về, trong tay y bưng một chiếc khay bạc, phía trên đậy chiếc nắp hình bán cầu, trông đều rất bình thường.

Trong lòng Tạ Tịch hơi nghi hoặc, cậu nói cũng không nói được, thật sự có thể ăn cơm hả?

Randy đặt khay xuống, khẽ nói: "Đã khiến ngài đợi lâu."

Tạ Tịch không nói chuyện cũng chẳng gật đầu được, thậm chí cả tròng mắt cũng đơ ra, chỉ có thể yên lặng nghe.

Randy cũng không cần cậu đáp lại, trên khuôn mặt anh tuấn của y vẽ lên nụ cười dịu dàng, bàn tay đeo găng trắng mở chiếc mắp đậy ra.

Tầm mắt của Tạ Tịch cố định nên liếc mắt là thấy được đồ ăn trên bàn.

Bánh Bao Xá Xíu che cái mũi nhỏ: "Ôi, đây là cái gì vậy? Nội tạng sao?"

Tạ Tịch: "... "

Là nội tạng thật, hơn nữa còn là nội tạng sống đầm đìa máu!

Randy mang ra món ăn kinh khủng như vậy mà vẫn nở nụ cười, y còn khe khẽ nói: "Để tôi hầu hạ cậu chủ dùng bữa."

Tạ Tịch: "!" Ai muốn ăn thứ này chứ!

Randy rũ mắt, sắc mặt cực kỳ dịu dàng: "Cậu chủ ăn tạm trước đã, đợi ngày mai tôi sẽ kiếm trái tim nhân loại cho ngài."

Tạ Tịch: "!!" Ai, ai muốn ăn trái tim nhân loại hả!


trướctiếp