Trò Chơi Đang Load

Chương 102: Cẩn thận, phía trước toàn cơm chó!


trướctiếp

7: Tác có tâm ghê, có cơm chó cũng cảnh báo trước, còn lấy làm tiêu đề luôn.Tối hôm ba mươi Tết, Giang Tà và Tạ Tịch cùng thức đón giao thừa, chờ đến mười một giờ thì mí mắt Tạ Tịch không mở nổi nữa.

Giang Tà đặt đầu cậu lên bả vai mình, bảo: “Ngủ đi!” – Đầu nhỏ sắp gật gù thành sâu ngủ luôn rồi.

Mặc dù cả hai đã thẳng thắn bày tỏ với nhau nhưng Tạ Tịch vẫn chưa thích ứng lắm với những động tác thân mật kiểu này, cậu ngồi thẳng dậy: “Em không buồn ngủ.”

Giang Tà nắm lấy tay cậu: “Vậy thì ráng đợi thêm chút nữa, sắp đến mười hai giờ rồi.”

Lúc này mà ngủ, một giờ sau rất khó tỉnh lại.

Tạ Tịch nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, tò mò hỏi: “Sao tay thầy nóng thế?”

Giang Tà nghiêm túc trả lời: “Ở bên cạnh em, chỗ nào của tôi cũng nóng hết.”

Tạ Tịch: “…”

Giang Tà tỏ tình xong còn được đáp lại, không thèm kiêng dè nữa, hoàn toàn bại lộ bản tính: “Có một nơi đặc biệt nóng, em muốn sờ thử không?”

Vừa nói vừa cầm tay Tạ Tịch đặt lên…

Lời nói của y khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa, đã thế còn dịch tay xuống nửa thân dưới, Tạ Tịch trợn trừng mắt, cho là y định…

Giang Tà nhanh chóng chuyển hướng lên, áp tay cậu vào lồng ngực mình: “Chỗ này nóng nhất.”

Vị trí đó là trái tim.

Tạ Tịch mặt đỏ đến tận mang tai trừng y: “Thầy!”

Giang Tà vô tội hỏi: “Sao thế? Mấy lời tình tứ này khó nghe lắm hả?”

Tạ Tịch rút tay về, không muốn để ý đến y.

Giang Tà cười nói: “Trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì thế?”

Cậu suy nghĩ gì? Cậu…

Tạ Tịch phát cáu, nhổm người dậy ngồi xê sang cạnh, cách y thật xa.

Giang Tà lập tức xích lại gần, theo sát cậu.

Tạ Tịch dịch đi, Giang Tà xích lại, Tạ Tịch lại dịch…

Giang Tà ôm chầm lấy cậu: “Được rồi, dịch nữa là ngã đấy.” – Sau đó bế cậu đặt lên đùi mình.

Tạ Tịch: “!”

Giang Tà nói chuyện rất lưu manh: “Chớ lộn xộn, hay là em muốn thử thứ nóng kia thật?”

Mặt Tạ Tịch thoắt cái đỏ bừng, bỏ đi không được, ngồi cũng chẳng xong, tức đến độ muốn bạo hành gia đình.

Sau một hồi ầm ĩ, cơn buồn ngủ của Tạ Tịch biến mất sạch, khi tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, hai người đồng loạt nhìn về phía màn hình tivi.

Một năm mới đã đến.

Năm nay bọn họ không còn cô đơn nữa.

Giang Tà mổ nhẹ lên môi Tạ Tịch: “Chúc mừng năm mới!”

Tạ Tịch cũng khẽ đáp lại: “Chúc mừng năm mới!”

Hai người nhìn vào mắt nhau, từ trong mắt đối phương thấy được ảnh ngược của chính mình.

Thật kỳ diệu!

Hóa ra nhìn bóng bản thân lấp đầy trong mắt người khác lại hạnh phúc và thỏa mãn đến thế.

Giang Tà hôn Tạ Tịch, cậu cũng vòng tay ôm lấy cổ y, vụng về hôn lại một cách nghiêm túc.

Tiếng chuông vang vọng bên tai và lời chúc trên tivi như thể đang cổ vũ cho bọn họ, hân hoan thay hai mảnh đời kiên cường vượt qua nỗi cô độc, rốt cuộc đợi được đến ngày gặp mặt nhau.

Lúc hai người tách ra, Giang Tà khàn giọng hỏi cậu: “Đêm nay sang phòng tôi ngủ nhé?”

Sau lưng Tạ Tịch căng cứng.

Giang Tà chôn mặt vào hõm vai cậu, dùng sức hít một hơi thật sâu rồi bảo: “Không làm gì cả, chỉ muốn ôm em vậy thôi.”

Kỳ thực… Có làm gì cũng không sao… Tạ Tịch khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”


trướctiếp