Trò Chơi Đang Load

Chương 101: Giang Tà: Tôi thích em


trướctiếp

bọt phải xử lý làm sao?

Chẳng lẽ bắt cậu đi ra trong trạng thái nhớp nháp như vậy?

Thấy bên trong mãi không có động tĩnh gì, Giang Tà nuốt khan hỏi: “Thoa sữa tắm rồi à?”

Tạ Tịch chẳng thể làm gì khác hơn ngoài “Vâng” một tiếng.

Vài hình ảnh khó tả lóe lên trong đầu thanh niên Giang Tà xấu xa, y khẽ ho một tiếng rồi bảo: “Em chờ chút, để tôi bưng nước vào cho.”

Tạ Tịch sửng sốt.

Giang Tà giải thích: “Ngoài này có hai bình nước lọc, đủ để em dội sạch người.”

Tạ Tịch kịp phản ứng lại, vội vàng nói: “Nhưng thế lãng phí lắm…”

Giang Tà nói: “Chẳng biết đến bao giờ mới sửa xong, em để như vậy thì sao ra ngoài được?”

Trần như nhộng trốn trong phòng tắm là muốn bức điên y hả… À không, sẽ bị cảm mất!

Tạ Tịch không dám đánh giá cao hiệu suất của đội sửa chữa, cuối năm đến nơi rồi, sửa nhanh đến mấy cũng phải mất vài giờ, còn cậu thì không thể chờ trong tình trạng nhớp nháp này lâu đến vậy.

“Thế…” – Tạ Tịch khó xử nói: “Làm phiền thầy ạ.”

Giang Tà bảo: “Chuyện nhỏ mà, tôi vào trong trước nhé?”

Tạ Tịch tròn xoe mắt, hốt hoảng hỏi: “Thầy vào làm gì ạ?”

Giọng Giang Tà không hiểu sao bị đè thấp xuống: “Lấy cái chậu to trong đấy.”

Tạ Tịch ngập ngừng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Giờ khắc này, hai người ở hai đầu cánh cửa đầu rất khẩn trương.

Giang Tà đã sớm hiểu rõ trái tim mình, chẳng qua là cảm thấy bạn nhỏ còn nhỏ quá, không vội được, cho nên mới dùng chiêu nước ấm nấu ếch, nhẫn nhịn đợi chờ.

Kỳ thực Tạ Tịch cũng biết mình có điểm không thích hợp, nhưng đang trong cơn mê man nên chưa kịp hiểu ra.

Thời điểm cánh cửa bị đẩy ra đối với cả hai mà nói đều tạo thành xung động cực lớn.

Giang Tà sắp không nhịn nổi.

Tạ Tịch cũng vỡ lẽ.

Phòng tắm xây theo kiểu mở nên không có thứ gì che chắn, Tạ Tịch không có chỗ trốn chỉ đành đứng ở góc xa xa, cả người đầy bọt bong bóng trắng sữa, mặt nổi rạng mây đỏ ửng.

Giang Tà chỉ nhìn thoáng qua mà đầu đã vang lên ong ong, quên béng luôn chuyện mình vào đây để làm gì.

Bạn nhỏ tóc ướt sũng, đôi con ngươi ướt át, cơ thể trắng nõn gần như phát sáng, bọt bong bóng màu trắng sữa chẳng những không che được gì mà ngược lại càng khiến cơ thể cậu thêm hấp dẫn.

Giang Tà nhìn cậu chằm chằm, Tạ Tịch sắp bị ánh mắt nóng bỏng của y thiêu cháy đến nơi rồi: “Thầy?”

Giang Tà tốn sức chín trâu hai hổ mới dời được tầm mắt sang chỗ khác: “Ừ.”

Giọng Tạ Tịch hơi run: “Chậu ở bên kia…”

“À, ừ!” – Trên người Giang Tà giờ còn mỗi giọng nói là giữ được bình tĩnh, y tiến thẳng về phía Tạ Tịch.

Tạ Tịch trợn to mắt: “Thầy, đồ ở bên kia…”

Bấy giờ Giang Tà mới bừng tỉnh, y liều mạng điều khiển đôi chân hư hỏng, chuyển hướng sang lấy cái chậu.

Chờ Giang Tà ra ngoài, Tạ Tịch vội vàng dán người lên lớp gạch men lạnh buốt nhằm hạ nhiệt độ cơ thể.

Vừa rồi có phải Giang Tà định tiến lại đây…

Y tới đây làm chi?

Tạ Tịch không dám nghĩ sâu, tưởng tượng chút thôi đầu cũng muốn nổ tung.

Giang Tà mất rất nhiều thời gian mới pha được nước ấm, đổ đầy một chậu nước lớn bưng vào trong.

Lần này tầm mắt y thẳng tắp, đặt chậu nước xuống lập tức rời đi ngay, ánh mắt cực kỳ an phận, đến cả một đầu ngón chân của Tạ Tịch cũng không dám nhìn linh tinh.

Không được nhìn, nhìn nữa là không có nước lạnh để xối đâu!

Thời điểm y nhìn Tạ Tịch nóng mặt, y không nhìn Tạ Tịch vẫn nóng mặt.

Bởi vì dáng vẻ tránh né kia thực sự… trông càng giống giấu đầu hở đuôi!

Tạ Tịch cố gắng thuyết phục bản thân – Hai thằng đàn ông đối xử chân thành thẳng thắn với nhau thì có vấn đề gì? Không sao cả!

Nhưng trong đầu Tạ Tịch hiện tại đâu đâu cũng là đôi mắt nóng bỏng của Giang Tà.

Đó… tuyệt đối không phải ánh mắt bình thường.

Tạ Tịch ngăn đống suy nghĩ linh tinh trong đầu lại, dùng nước trong chậu dội sạch người.

Giang Tà chuẩn bị nước rất vừa vặn, không lạnh cũng không quá nóng, còn rất tri kỷ để vào chiếc chậu nhỏ trong nhà bếp dùng làm gáo múc – Dầu gì trong gia đình hiện đại rất hiếm khi nhìn thấy loại đồ này.


trướctiếp