Tru Hạc

Chương 2: Tên phàm nhân này quá lợi hại


trướctiếp

Tác giả: Liễu Mãn Pha

Biên tập: Christine

Thường Gia Tứ sợ hãi rơi xuống đài cao rồi lăn hai vòng, hồi lâu sau vẫn chưa đứng dậy nổi, mãi đến tận khi một cánh tay túm lấy cổ áo y lôi y dậy.

Gia Tứ nghiêng mặt nhìn, chính là thần tiên râu dê dẫn hắn tới đây.

“Hòa Chưởng môn, cái mà ngài gọi là bằng chứng chính là người phàm này à?” Đại hán uy vũ nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mắt, hỏi với vẻ khinh thường.

Hòa Chưởng môn cười nói: “Triết Long Trưởng lão không biết rồi, người này là một thôn dân bình thường dưới núi Tiểu Bình, vì yêu thú làm loạn nên chạy lên núi thoát thân, bị sư đệ của chúng ta gặp gỡ cứu giúp, rồi tiện đường đưa bọn họ đến nơi này. Y có thể sống tạm bợ qua một kiếp nạn này, chắc chắn nhớ rõ quá trình trước đó hơn bất kỳ ai, có một số việc hỏi hắn là thích hợp nhất.”

Thần tiên râu dê cũng mở miệng đối Gia Tứ nói: “Ngươi đã chịu khổ nhiều như vậy, trong lòng nhất định oán hận. Ta đã nói nơi này có người đứng ra bảo vệ công lý cho các ngươi, chỉ cần kể lại cho họ biết những gì ngươi nói với ta trên đường là được.”

Cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía mình, Gia Tứ không hiểu sao rất sợ hãi, không khỏi rụt cổ lại, lắp bắp do dự.

“Ta… Ta…”

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đám thần tiên tranh cãi loạn tung lên thì có liên quan gì tới mình? Gia Tứ hoàn toàn bối rối.

Thấy hắn suy nghĩ lung tung, Hòa Ung đành phải tiến lên giúp đỡ: “Tiểu huynh đệ, ta biết trong lòng ngươi còn nghi hoặc, nhưng ngươi không cần hiểu chi tiết nhỏ bên trong, ngươi chỉ cần nói thật về trải nghiệm của mình là đã đại ân giúp chúng ta phạt ác khuyến thiện rồi. Sau khi chuyện này kết thúc, Từ Phong Phái chúng ta chắc chắn sẽ cho hai huynh đệ ngươi tìm chỗ an thân mới, không cần lo lắng về phần còn lại của cuộc đời. Cho nên… Thế này đi, ta tới hỏi, nếu đúng thì ngươi gật đầu, nếu sai thì lắc đầu, được không?” Giọng điệu thái độ đầy hòa ái dễ gần, hiểu rõ nghĩa lớn.

Thấy Gia Tứ không phản đối, Hòa Ung hỏi: “Mấy ngày trước trong thôn các ngươi đã xuất hiện một con yêu quái?”

Gia Tứ đờ ra một lúc lâu, mặc dù không biết mục đích của đối phương nhưng nghe được câu hỏi như vậy, y vẫn gật đầu một cái.

Hòa Ung hài lòng.

“Có phải là yêu quái kia thân hổ mặt người, miệng phun ác hỏa, hại chết hết thôn dân thôn Thường gia của ngươi không?”

Dường như nhớ lại cảnh tượng tàn khốc lúc đó, trên mặt Gia Tứ lộ ra mấy phần kinh hãi, mãi đến khi Hòa Ung truy hỏi một câu, y mới lại gật đầu một cái.

“Lúc con yêu quái kia xuất hiện, ngươi có nhìn thấy bên cạnh nó còn có người khác không? Chính là cái kiểu các thôn dân đều đang chạy trốn, chỉ mỗi mình y không sợ hỏa thiêu cũng không sợ bị cắn, còn đi ngược lại con đường cũ?”

Hình dung của Hòa Ung như vẽ ra một khung cảnh chân thực trong đầu Gia Tứ. Y thoáng giật mình, chậm rãi ngước mắt lên.

Hòa Ung nở nụ cười, biết mình đã nói đúng: “Có phải người kia cũng ở đây không? Tiểu huynh đệ, ngươi có thể nói cho ta biết vị ấy là ai không?”

Mắt thấy Gia Tứ chuyển ánh mắt lo sợ nghi hoặc một vòng rồi nhìn về hướng Thẩm Uyển Hưu, người áo trắng đang phe phẩy quạt đột nhiên mở miệng nói.

“Hòa Chưởng môn, ngài nói vị tiểu ca này được các người cứu trên núi Tiểu Bình đúng không? Nhưng yêu thú kia đại náo thôn trang Nhân giới đã ba bốn ngày nay rồi, một người phàm, không những có thể chạy trốn từ ma trảo của hung thú Đào Ngột trong miệng ngài, mà còn có thể sống sót trên núi Tiểu Bình bị kết giới phong ấn suốt mấy ngày nay? Từ xưa đến nay, y có lẽ là người đầu tiên, tên phàm nhân này quá lợi hại!”


trướctiếp