Tru Hạc

Chương 1: Thường Gia Tứ cảm thấy mình lên trời rồi


trướctiếp

Tác giả: Liễu Mãn Pha

Biên tập: Christine

Thường Gia Tứ cảm thấy mình lên trời rồi.

Không, phải nói là y chết trước, sau đó bay lên trời.

Vì sao y lại chết, việc này có hơi tạo nghiệp.

Mấy ngày trước, Thường Gia Tứ tỉnh dậy, phát hiện trong thôn bỗng nhiên xuất hiện một con yêu quái khổng lồ. Con yêu quái kia có hình dáng giống hổ, lông bờm vàng đen, nanh vuốt sắc bén, nhưng lại có mặt người, dáng dấp vô cùng hung ác. Nó phun lửa khắp nơi, đốt thôn trang, thiêu chết người trong thôn, hại Thường Gia Tứ và ca ca Thường Vượng chỉ có thể chạy trốn lung tung để bảo toàn tính mạng. Cuối cùng họ trốn vào thôn nhỏ phía sau núi Tiểu Bình.

Từng có lời đồn rằng, núi Tiểu Bình ở cực Nam, núi cao chín nghìn trượng. Nếu người phàm leo lên đỉnh thì có thể nhìn thấy thần tiên. Nếu hái được quả tươi trên đỉnh núi Tiểu Bình rồi ăn vào thì người đó cũng có thể biến thành thần tiên, có thể thấy núi Tiểu Bình không phải ngọn núi bình thường. Nhưng tất nhiên chỗ ở của thần tiên không là nơi người thường có thể tiếp cận. Vài năm trước luôn có dũng sĩ không tin tà ma từ bốn phương tám hướng ước hẹn đồng hành hòng lên được nơi cực kỳ hung hiểm này, song những kẻ này hoặc là đi rồi bặt vô âm tín, hoặc là một quãng thời gian sau bị chó hoang kéo về mấy khúc tay chân gãy, chết không toàn thây. Do đó, lâu dần chẳng còn ai dám đi thực hiện giấc mộng thần tiên một cách không biết tự lượng sức mình nữa.

Từ nhỏ Thường Gia Tứ đã nghe không biết bao nhiêu lời đồn đại như thế, nếu không phải cực chẳng đã thì làm sao y có khả năng lên núi tự tìm đường chết chứ?

Kết quả chứng minh sự lo lắng của Gia Tứ là có lý, núi Tiểu Bình thực sự là ngọn núi tuyệt mệnh. Nếu nói ở chân núi vẫn loáng thoáng thấy được con đường hẹp quanh co và hoa đỏ cỏ xanh, nhưng càng đi lên thì càng lạnh lẽo, trong đất trời ngập tràn băng tuyết, đường núi biến hóa kỳ lạ, bốn phía bị cô lập cao ngất ngưởng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thú dữ qua lại. Hai huynh đệ Thường gia vừa đi lên liền không còn đường rút lui, đầu tiên là đông cứng trong hang động trên núi tuyết ba ngày ba đêm, sống dở chết dở, sau đó bị rắn độc cắn, bị nhền nhện đuổi, bị kền kền mổ, bị đóng băng, bị lửa thiêu, rồi sau đó nữa…

Sau đó bọn họ chết rồi.

Gia Tứ từng lo lắng cái chết sẽ là một việc rất kinh khủng, sẽ bị lột da róc xương ở địa phủ. Song khi thật sự gặp phải, y phát hiện thực ra chẳng hề như thế. Sau khi chết, bọn họ không xuống địa phủ cũng không chịu cực hình, mà còn gặp được một vị thần tiên.

Vị thần tiên kia có một chòm râu dê thật dài, mái tóc hoa râm, nhưng trên mặt lại không thấy dấu vết tháng năm. Ông lơ lửng trên không, vẫn luôn ôn hòa, lắng nghe về cảnh ngộ của hai người, thấy vô cùng thương hại bèn dẫn Thường Gia Tứ và ca ca bay lên trời, đi đến một toà cung điện trong mây. Thần tiên râu dê nói Gia Tứ có thể kể ra từng oán khổ của họ ở đây, đến lúc đó ắt sẽ có người chủ trì công đạo cho hai huynh đệ.

Cung điện này rất rộng rất đẹp, bức tường gấm vóc lộng lẫy, lầu các hoa lệ rực rỡ, khó có thể miêu tả bằng học thức như của Thường Gia Tứ. Y chỉ biết rằng, động phủ của thần tiên trong mộng chính là dáng vẻ này, không, có lẽ đây còn lớn hơn gấp trăm lần, đẹp hơn gấp ngàn lần so với mình tưởng. Nhìn về xa xăm có ánh bạc khắp nơi, vô biên vô hạn, mây mù bồng bềnh giữa cung điện lầu các, mây bao lấy núi, núi vòng quanh lầu, dưới lầu còn có mây, quanh co uốn lượn ngang dọc liên miên. Dao Đài Ngân Khuyết Nguyệt Cung tiên cảnh(1) không có gì hơn thế.

(1) Dao Đài là lâu đài làm bằng ngọc dao, nơi tiên ở. Ngân Khuyết là nơi ở của thần tiên hoặc Thiên đế, cũng chỉ mặt trăng. Nguyệt Cung chỉ mặt trăng, cũng gọi là Cung trăng. Tiên cảnh là cõi tiên, nơi tiên ở.

Thần tiên râu dê dẫn Thường Gia Tứ và Thường Vượng đến đứng dưới đài cao của Thiên Điện. Nhìn từ xa đã thấy tầng tầng lớp lớp người vây quanh trước đài, ai nấy đều tiên phong đạo cốt, xuất trần không tầm thường, khiến người khác tự ti mặc cảm.

Nghĩ cũng đúng, bọn họ đều là thần tiên mà.

Mà Gia Tứ và ca ca vừa xuất hiện, đám thần tiên vốn đang nhìn chằm chằm đài cao nay dồn dập nhìn về phía họ, ánh mắt lộ ra các biểu cảm nghi hoặc, sửng sốt, bất mãn và khinh miệt không che giấu, như thể hai vị trước mặt là giống loài cấp thấp gì đó, đến đây có thể làm bẩn địa giới của họ.

Người phàm?

Sao Nhân giới lại ở đây…

Ai làm đấy… Làm bậy… Không biết chừng mực…

Đoản mệnh… Giun dế…

Những lời nói ngắt quãng không rõ ràng từ xung quanh truyền vào tai Gia Tứ. Y nghe không hiểu lắm, lại bị áp bức bởi khí thế lao tới từ bốn phương tám hướng. Y không khỏi khom lưng, sợ hãi quay đầu nhìn thần tiên râu dê bên cạnh để cầu giải thích nghi hoặc.

Song thần tiên râu dê đang cau mày nhìn ra xa, không lòng dạ nào quan tâm đến tình cảnh lúng túng của hai huynh đệ. Điều này làm Gia Tứ vốn trong lòng đã bình tĩnh hơn lại bắt đầu cảm thấy bất an thấp thỏm.

Bỗng nhiên, một vài tia sáng rực rỡ lóe lên ở một góc trời, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt.

Đám người đang nghị luận sôi nổi về Gia Tứ và Thường Vượng nhìn thấy cảnh tượng kia liền lập tức chuyển sự chú ý sang.


trướctiếp