Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 3: Nhiệm vụ đầu tiên mà ngài phải hoàn thành đó là -


trướctiếp

Edit: Lune

La Tú Vân làm lụng vất vả quanh năm, tóc mai đã lốm đốm bạc, nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo xinh đẹp khi còn trẻ của bà, gương mặt có mấy phần giống Bùi Thanh Nguyên.

Giờ này, bà đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đứa con trai cao hơn mình rất nhiều kia, trong mắt tràn ngập nỗi thất vọng.

Ngón tay giữ nắm cửa của Bùi Thanh Nguyên run lên, hắn cảm thấy đây không phải giọng điệu bình thường khi trách cứ con mình về muộn, hơn nữa bà cũng không không thực sự mong chờ câu trả lời từ hắn.

Trong lòng bà dường như đã có sẵn câu trả lời.

Dù thế nhưng Bùi Thanh Nguyên vẫn cố dằn gợn sóng trong lòng mình xuống, bình tĩnh trả lời: "Con đi làm thêm."

Trước mặt người mẹ đã từng xa cách rồi lại đoàn tụ, trong tiềm thức hắn vẫn luôn ôm kỳ vọng.

"Làm thêm? Mẹ không nuôi nổi con à? Mà phải để một học sinh như con đi làm thêm!" La Tú Vân chau mày, cảm thấy rất tức giận với lời hắn nói: "Đừng bịa chuyện nói dối mẹ! Con nói thật đi, tại sao lại muốn đến khách sạn kia? Là ai đã nói cho con biết Ngôn Ngôn đang ở đó?"

La Tú Vân vừa nói vừa nôn nóng đi về phía trước, bà không ngờ Bùi Thanh Nguyên sẽ đến tìm Bùi Ngôn gây chuyện, điều này sẽ phá hỏng sự yên bình giữa hai nhà - mà dáng vẻ Bùi Thanh Nguyên trước mặt bà lại như thể không liên quan gì đến mình.

Sao con trai bà lại là người như vậy!

Trong phòng khách chật chội, bầu không khí tựa như một cơn lốc xoáy tĩnh lặng.

Bùi Thanh Nguyên hiếm khi cười, tính tình từ nhỏ đã lạnh lùng, nhưng lúc này bên môi lại nở một nụ cười rất nhạt: "Chẳng phải mẹ biết con đi đâu rồi à? Sao còn hỏi con?"

La Tú Vân thoáng chốc mở to hai mắt, bà bị chặn đến không nói nên lời, quá bất ngờ mà đưa tay vuốt ngực một cái, mãi mới nặn ra được một chuỗi câu ngắc ngứ.

"Mẹ biết con đã quen với cuộc sống giàu có, coi thường cái nhà này. Nhưng Ngôn Ngôn đã về với cha mẹ nó, con phải chấp nhận chuyện này, dù mẹ có vô dụng đến đâu thì mẹ cũng là mẹ con, con phải nghe lời mẹ."

"Ngôn Ngôn xa cha mẹ nhiều năm như vậy, khoảng thời gian này phải thích nghi với hoàn cảnh mới nên nhất định sẽ rất khó khăn, từ nhỏ nó đã ngoan ngoãn, cũng không biết có bị bắt nạt hay không nữa..." Nỗi lo lắng chất chứa trong đôi mắt mệt mỏi của La Tú Vân: "Con đừng đến làm phiền nó được không?"

Sự mong mỏi đang reo hò trong lồng ngực bỗng chốc biến thành bột mịn.

Bùi Thanh Nguyên nghe giọng mẹ ruột chuyển từ than vãn đến cầu xin, chỉ cảm thấy các ngón tay của mình bị bỏng lạnh bởi cánh cửa.

Vậy hắn thì sao?

Hắn trong khoảng thời gian này có dễ dàng không?

"Con không có." Hắn nghe thấy giọng mình khô khốc.

"Vậy con đừng đến tìm nó nữa, được không?" La Tú Vân thử lay động hắn bằng tình cảm: "Ngôn Ngôn thấy con ở khách sạn, còn quan tâm gọi đến hỏi con có chuyện gì không, sợ con xảy ra chuyện gì, con cũng nên nghĩ cho nó..."

Bùi Thanh Nguyên lẳng lặng nhìn chăm chú vào người phụ nữ gầy gò trước mặt, từng tiếng Ngôn Ngôn nói ra như thể đó là một phần quý giá nhất trong lòng bà.

Vì vậy hắn bất thình lình đặt câu hỏi: "Mẹ, mẹ gọi con là gì?"

La Tú Vân bị ngắt lời, bà sửng sốt một lúc mới nghe hiểu câu hỏi này, lúng túng đáp lại: "Thanh... Thanh Nguyên."

Xưng hô rất xa lạ, những ngày này La Tú Vân thường dùng "Con" để thay thế.

Thanh Nguyên không phải tên bà đặt, Bùi cũng chẳng phải họ người chồng quá cố của bà. Gia đình bên kia yêu cầu để Bùi Thanh Nguyên giữ nguyên họ, dù sao chồng bà đã mất rồi nên La Tú Vân cũng đồng ý.

Tuy không biết vì sao nhà họ Bùi lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng bà sợ nếu không đồng ý sẽ làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của Bùi Ngôn ở đấy, suy nghĩ của những người giàu luôn rất khó hiểu.

Chỉ cái họ mà thôi.

Có lẽ bản thân Bùi Thanh Nguyên cũng không muốn đổi họ, La Tú Vẫn nghĩ vậy.

Cái tên hoàn toàn xa lạ này đã dựng lên một bức tường cao trong suốt giữa bọn họ.

Bùi Thanh Nguyên lại cười: "Mẹ không phải khiên cưỡng đâu."

Hắn đóng cửa chính lại, thay dép rồi đi vào căn phòng thuộc về mình.

Trước khi đóng cửa, hắn khẽ lên tiếng: "Con sẽ không đến làm phiền bọn họ."

Không chỉ Bùi Ngôn mà là bọn họ. Bao gồm Bùi Ngôn và vợ chồng Bùi Minh Hồng, một nhà ba người khó lắm mới được đoàn viên.

La Tú Vân trơ mắt nhìn cửa phòng khép lại, Bùi Thanh Nguyên rõ ràng cao hơn Bùi Ngôn, thân hình cũng rắn rỏi hơn nhiều nhưng bà lại nhìn thấy sự yếu ớt khó diễn tả từ bóng lưng này.


trướctiếp