Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 2: Hệ thống 0587 hân hạnh được phục vụ ngài


trướctiếp

Edit: Lune

Mùi dầu thơm ngậy lan ra, lượn quanh căn phòng rộng rãi tựa như sương mù, khiến người ta lâng lâng.

Hướng Cẩm Dương nghe tiếng bàn tán xôn xao bên tai, khóe miệng không kìm được mà khẽ cong lên, gã bước chậm rãi về phía Bùi Thanh Nguyên ở cuối đám đông, cảm giác như đang bước trên đám mây mềm mại.

"Bùi thiếu gia đừng đi vội thế, lâu rồi không gặp, hay là ngồi xuống ăn cùng nhau nhé?"

Dù sao ở đây cũng có nhiều người ngoài, khó lắm gã mới nhịn được cười, đổi sang dáng vẻ ân cần dối trá.

Bùi Thanh Nguyên quay lưng về phía gã, như kiểu không nghe thấy song bước chân lại dừng tại chỗ.

Thấy vậy, Hướng Cẩm Dương càng cảm thấy sảng khoái trong lòng, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúng túng nhếch nhác của đối phương.

Người từng lộ ra vẻ mặt như vậy luôn là gã - con trai quản gia nhà họ Bùi. Gã lớn lên cùng Bùi Thanh Nguyên, cũng được coi như là họ hàng xa, nhưng chưa bao giờ trông thấy khuôn mặt tươi cười của Bùi Thanh Nguyên.

Lúc nào hắn cũng lạnh lùng, luôn tỏ ra khách sao với gã như thể chưa bao giờ để đứa con trai của quản gia này vào trong mắt. Không biết bao nhiêu lần, Hướng Cẩm Dương đã bị ánh mắt lạnh nhạt kia châm cho nhoi nhói.

Giờ đây, cuối cùng cũng đến lượt Bùi Thanh Nguyên hưởng sự đối đãi như vậy.

Không uổng công gã cố ý bảo người giới thiệu công việc làm thêm này cho Bùi Thanh Nguyên.

Trong khoảnh khắc lúng túng khi mọi người im lặng ban nãy, gã suýt nữa đã bật cười vì sung sướng.

Hướng Cẩm Dương đi càng lúc càng nhanh, gã gần như không chờ nổi để thưởng thức vẻ mặt của người đã từng là đại thiếu gia cao quý kia.

Mà ngay khi gã sắp để tay lên vai Bùi Thanh Nguyên, đối phương hình như cảm nhận được nên đã xoay người lại trước.

Gã bất ngờ trông thấy Bùi Thanh Nguyên đang bế một đứa bé có bộ dạng nhếch nhác bằng một tay.

Cậu bé có vẻ như rất hay ngã, lúc này đang ngẩng đầu lên xụ mặt dạy dỗ người khác: "Tất cả là tại anh cứ cố đến thăm papa mama gì đấy, làm em đợi một mình bẩn cả người thế này... Giờ anh tin chưa, bọn họ đều là người xấu không muốn để ý đến anh nữa..."

Hướng Cẩm Dương nghe vậy thì giật mình.

Bùi Thanh Nguyên đã biết về bữa tiệc này từ trước?

Đứa bé này từ đâu xuất hiện?

Ánh mắt gã do dự quan sát hai người trước mặt, cậu bé tuy trông bẩn thỉu nhưng vẻ ngoài lại rất đáng yêu xinh xắn, trong tay cầm một cái hộp tinh xảo, hai má phúng phính đang thúc giục Bùi Thanh Nguyên trở về.

"Mau đi đi mà, ở đây có gì tốt đâu, vừa bé lại vừa ồn ào, còn chẳng to bằng phòng khách nhà em..."

Trên mặt cậu bé tỏ rõ vẻ ghét bỏ hoàn cảnh xung quanh, hiển nhiên là một đứa bé được sinh ra trong gia đình giàu có.

Ban đầu Bùi Thanh Nguyên giật mình, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra rồi khẽ gật đầu.

Thấy hai người thực sự muốn đi, Hướng Cẩm Dương đang đầy thắc mắc trong lòng, chưa kịp nghĩ gì đã mở miệng hỏi: "Anh đang làm gia sư cho người ta à?"

Không ngờ Bùi Thanh Nguyên lại biết mình sẽ gặp cả nhà Bùi Ngôn khi nhận công việc làm thêm này.

Là gã bị Bùi Thanh Nguyên lợi dụng ngược lại?

Sao Bùi Thanh Nguyên lại tìm được công việc gia sư kia?

Hướng Cẩm Dương siết chặt nắm đấm, tâm trạng vui vẻ ban nãy không cánh mà bay, bấy giờ chỉ cảm thấy cán cân chiến thắng đang nghiêng về phía bên kia.

Nhưng Bùi Thanh Nguyên còn chưa kịp trả lời, đứa bé có gia cảnh khá giả kia đã bất mãn trừng gã: "Sao anh lại chen ngang bừa bãi như vậy, thật không có gia giáo gì cả."

Hướng Cẩm Dương bỗng cứng họng: "Tôi..."

"Anh Thanh Nguyên không muốn ăn cơm với anh đâu." Cậu bé đột nhiên đáp lại câu nói đầu tiên của Hướng Cẩm Dương, còn làm mặt quỷ với gã: "Trông anh chẳng khác gì người xấu đầy mưu mô cả."

Hướng Cẩm Dương:...

Đối mặt với một đứa bé như vậy, gã đỏ mặt, cũng không biết cãi lại thế nào.


trướctiếp