Ánh Sao Không Lộng Lẫy Bằng Anh

Chương 4: Một lời bất hòa liền. . .


trướctiếp

“Tiểu khả ái, tôi sai rồi! Về sau tôi sẽ không bao giờ … đánh em trai cậu nữa!” Mai Lan Hi hết sức ủy khuất, trốn trong WC nói, “Cậu đừng đánh tôi! Sắp vào giờ học! Tôi phải về phòng ngủ lấy tài liệu!”

Đúng lúc này, dì lao công quét rác vừa rồi ở cửa căn tin, thở phì phò chạy tới, lòng nóng như lửa đốt nhìn Thẩm Điềm Hinh nói: “Bé gái, con đừng dùng cái chổi đánh người! Mau đưa cái chổi lại cho dì! Dì còn muốn đi quét rác!”

Thấy người lao công tìm đến cái chổi chính mình, Thẩm Điềm Hinh bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem cái chổi trả lại cho người ta, nói: “Ngượng ngùng, dì, cám ơn cái chổi của dì!”

“Bé gái, có chuyện từ từ nói, đừng đánh người, biết không?” Dì lao công khuyên Thẩm Điềm Hinh vài câu thấm thía, sau đó cầm cái chổi đi xa.

Mai Lan Hi ở trong WC nghe được động tĩnh, biết người lao công đã cầm cái chổi đi, lúc này mới từ trong WC đi ra, cười mỉm nhìn Thẩm Điềm Hinh, nói: “Tiểu khả ái, cậu thật sự rất đáng yêu.”

“Đáng yêu cái đầu a!” Thẩm Điềm Hinh tức giận chạy tới, giơ đôi bàn tay trắng như phấn, làm bộ muốn đánh Mai Lan Hi.

Tuy nhiên, vì cô chạy quá nhanh và không nhận thấy vỏ chuối trên mặt đất, cô vô tình giẫm phải vỏ chuối!

“A a a ——!” Thẩm Điềm Hinh thét chói tai liên tục, dưới chân vừa trợt, lảo đảo nhào về phía đối phương!

Mai Lan Hi lắp bắp kinh hãi, phản xạ có điều kiện mà tiến lên, hướng Thẩm Điềm Hinh vươn hai tay, muốn tiếp cô, phòng ngừa cô té ngã.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, ngay trong nháy mắt này, Thẩm Điềm Hinh nặng nề mà ngã nhào trong lòng ngực Mai Lan Hi, vừa vẹn bị cậu ta kéo đi!

Mà bộ ngực của cô, nặng nề mà dán lên ngực cậu ta!

Thẩm Điềm Hinh: “......”

Mai Lan Hi: “......”

“Cmn!” Hàn Hành Ngạn sắc mặt xanh mét, nhanh chóng tiến lên, dùng sức tách Mai Lan Hi và Thẩm Điềm Hinh ra.

Thẩm Điềm Hinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ, hung tợn trừng mắt liếc Mai Lan Hi một cái, giậm chân, nói: “Biến thái!”

Nói xong, cô ngượng ngùng lại nhìn Mai Lan Hi, xoay người chạy vụt đi.

“A, cái quỷ gì? Tôi vừa rồi cứu cậu đó có được không?” Mai Lan Hi dở khóc dở cười, nhìn bóng dáng Thẩm Điềm Hinh hô, “Cậu vì cái gì mắng tôi biến thái? Cậu hẳn nên nói cảm ơn tôi!”

“Cảm ơn!” Hàn Hành Ngạn chính là sắc mặt giống như mây đen muốn nghiền nát mọi thứ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mai Lan Hi nói, “Tôi giúp Điềm Hinh cảm ơn cậu, phiền toái cậu về sau đừng nữa quấn quít lấy Điềm Hinh!”

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Hành Ngạn chạy về hướng Thẩm Điềm Hinh.

———《 Ánh sao không lộng lẫy bằng anh 》——- tác giả: lạc hoa thiển tiếu ——— tấn giang văn học thành độc nhất vô nhị phát biểu ————————-

Lớp học đầu tiên vào buổi sáng là《Khái niệm cơ bản về nhiếp ảnh》.

Thẩm Điềm Hinh đi vào phòng 106, ở hàng thứ 3 đã được sắp xếp ngồi xuống, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Mai Lan Hi đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh của cô.

“Tiểu khả ái, cậu đừng tức giận,” Mai Lan Hi cười tủm tỉm nói, “Trưa nay tôi mời cậu ăn cơm, thế nào?”

Thẩm Điềm Hinh hừ lạnh một tiếng, không muốn phản ứng Mai Lan Hi.

“Cậu muốn ăn cái gì? Beef steak? Hải sản? đồ Nhật? đồ Hàn Quốc?” Mai Lan Hi cười tươi như hoa, hăng hái hỏi han.

Thẩm Điềm Hinh tức giận cầm lấy tài liệu cùng túi bút, trực tiếp thay đổi chỗ ngồi, từ hàng 3 lên hàng 2 ——

Thẩm Điềm Hinh hiện thuộc sinh viên của khoa nhiếp ảnh. Chỗ ngồi của lớp không cố định. Mọi người ngồi ngẫu nhiên. Bất cứ ai đến lớp học trước đều có thể chọn chỗ ngồi mà người đó muốn ngồi.


trướctiếp