Ánh Sao Không Lộng Lẫy Bằng Anh

Chương 3: Em phụ trách tiêu tiền


trướctiếp

“Oa, em thật sự rất lợi, lão đại, xin nhận lấy của tôi một lạy.” Thẩm Điềm Hinh nhất thời sáng mắt, nhưng nhanh chóng Thẩm mặc, buồn bực đứng lên, nói, “Em lợi hại như vậy, biết kiếm tiền như vậy, nhưng chị lại không biết làm thế nào để kiếm tiền…”

“Không quan trọng, em không cần phải kiếm tiền, anh phụ trách kiếm tiền, em chỉ cần phụ trách tiêu tiền là được.” Hàn Hành Ngạn cúi đầu xuống cười rộ lên, nghiền ngẫm nhìn Thẩm Điềm Hinh.

Ánh sao dưới ánh trăng, trước mắt là thiếu niên áo trắng khí khái bức người, con ngươi đen nhánh thâm thúy so với ánh sao càng thêm rực rỡ, khiến người người hoa mắt, không kìm được lòng mà đắm chìm trong đó.

Trong phút chốc, Thẩm Điềm Hinh tâm bỗng nhiên kinh hoàng đứng lên, nhưng cô vẫn hiểu được, nếu cùng Hàn Hành Ngạn kết giao, cảm giác giống như loạn luân, nên cô không biết làm sao mà cúi đầu.

“Mẹ nó, thật đáng yêu!” Hàn Hành Ngạn thấp giọng mắng một câu, một tay kéo Thẩm Điềm Hinh vào trong ngực, cúi đầu thô bạo hôn xuống.

“Ưm…” Thẩm Điềm Hinh đỏ mặt giãy dụa đứng lên, vất vả mới thoát khỏi lồng ngực Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn cảm thấy vẻ mặt thẹn thùng của Thẩm Điềm Hinh rất thú vị, nên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: “Bảo bối, em đừng từ chối, em không thoát khỏi lòng bàn tay anh đâu.”

———《 Ánh sao không lộng lẫy bằng anh 》——- tác giả: Lạc Hoa Thiển Tiếu ——— Tấn Giang văn học thành độc nhất vô nhị phát biểu.

Ngày kế tiếp là thứ 2, Thẩm Điềm Hinh cùng Hàn Hành Ngạn đến đại học S.

Hàn Hành Ngạn đi học tương đối sớm, nên anh cùng Thẩm Điềm Hinh chung khối, nhưng không cùng khoa, Thẩm Điềm Hinh ở khoa chụp ảnh, mà Hàn Hành Ngạn ở khoa thanh nhạc.

Sau khi tới trường học, đã hơn 7h sáng, Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn cùng nhau vào căn tin, dự định ăn điểm tâm.

Thẩm Điềm Hinh mua một ly sữa, một trái trứng luộc trà cùng một ly cháo trứng được bảo quản, sau đó tìm một cái bàn, tính toán ăn bữa sáng.

Hàn Hành Ngạn ngồi đối diện Thẩm Điềm Hinh, đặt sữa đậu nành và bánh quẩy lên bàn, sau đó đưa tay bắt lấy trứng luộc trà trước mặt Thẩm Điềm Hinh, thay cô lột vỏ.

Thẩm Điềm Hinh thụ sủng nhược kinh, lúng ta lúng túng nói: “Chị, chị tự mình lột ….”

“Trứng luộc trà này hơi nóng, để anh giúp em lột” Hàn Hành Ngạn một bên thản nhiên giải thích, một bên lưu loát bóc vỏ trà.

“Phốc ….” Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ của một thanh niên.

Thẩm Điềm Hinh ngẩng đầu nhìn đến, Mai Lan Hi mặc sơ mi đen, mang theo mấy túi thực phẩm, cười tủm tỉm nhìn cô, nói “Tiểu khả ái, sớm a!”

Vừa mới nói xong, Mai Lan Hi giống như rất quen thuộc ngồi kế bên Thầm Điềm Hinh.

Thẩm Điềm Hinh giật mình, cảm thấy có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười trừ một cái, nói: “Sớm.”

“Em trai của cậu rất tốt với cậu, cậu thật sự rất hạnh phúc.” Mai Lan Hi cười khẽ, đôi mắt hoa đào khẽ gợn sóng, sự mê hoặc tự nhiên, tất cả đều hiện trên chân mày.

“Tôi không phải em trai của cô ấy, tôi là bạn trai của cô ấy.” Hàn Hạnh Ngạn bóc vỏ xong, đưa cho Thẩm Điềm Hinh một quả trứng trà luộc bóng loáng, lại lạnh lùng nhìn Mai Lan Hi giải thích.

“Bạn trai?” Mai Lan Hi lại cười rộ lên, nghiền ngẫm nhìn về phía Thẩm Điềm Hi nói, “Tiểu khả ái, cậu ngày hôm qua không phải nói cậu ta là em của cậu sao?”

“Ngạch… Cậu ấy quả thật là em trai tôi, chẳng qua…” Thẩm Điềm Hinh không biết nên giải thích thế nào, bởi cô không nghĩ nói cho Mai Lan Hi, Hàn Hành Ngạn là được cha mẹ cô nhận nuôi, cô không muốn cho người khác biết Hàn Hành Ngạn là bị cha mẹ ruột bỏ rơi, nên cô mới ấp a ấp úng nói không ra lời.


trướctiếp