Ánh Sao Không Lộng Lẫy Bằng Anh

Chương 2: Sợ cái gì


trướctiếp

Hàn Hành Ngạn cười cười, ngồi trên ghế dài, nói: “Tôi không nói cho chị biết, vì nghĩ sau này nổi tiếng, tạo cho chị một bất ngờ, nhưng mà bây giờ xem ra, tôi không thể nào tạo cho chị một bất ngờ được rồi.”

“Chị thật sự rất bất ngờ!” Thẩm Điềm Hinh xém chút nữa vui đến phát khóc, trong mắt lập tức lóe ra những giọt nước lấp lánh, nức nở nói, “Hành Ngạn, em thật sự rất lợi hại, chỉ trong ba năm mà có thể kiếm được 60 vạn! Em thật tuyệt vời! Nếu ba mẹ biết chuyện này, nhất định sẽ rất hạnh phúc!”

Vừa mới nói xong, bỗng nhiên Thẩm Điềm Hinh lại chán nản, ủ rũ cúi đầu nói: “Đều do chị…… em làm rất vất vả mới có 60 vạn, nhưng lại bị chị lấy đi hết!”

Nói tới đây, Thẩm Điềm Hinh cảm thấy vừa áy náy vừa thương tâm, nhịn không được khóc lên.

“Không có việc gì, tiền không có còn có thể kiếm, chị đừng khóc,” Hàn Hành Ngạn đau lòng thay Thẩm Điềm Hinh lau nước mắt, nói, “Gần đây có một công ty giải trí liên hệ tôi, muốn cùng tôi kí hợp đồng làm ca sĩ cho bọn họ, nếu tôi có thể thuận lợi ký hợp đồng này, thì về sau tôi có thể kiếm nhiều tiền hơn.”

“Thật sao? Vậy tốt quá, tốt quá……” Thẩm Điềm Hinh nín khóc mỉm cười.

Hàn Hành Ngạn hơi mỉm cười, nhìn về phía Mai Lan Hi, nói: “Bên ngoài có ngân hàng, đi thôi, tôi lập tức chuyển tiền cho anh, chuyển cho anh 68 vạn. ”

Mai Lan Hi hơi nheo mắt, như có điều suy nghĩ nhìn Hàn Hành Ngạn, anh ta vốn dĩ nghĩ Thẩm Điềm Hinh sẽ lấy thân gán nợ, nào ngờ Hàn Hành Ngạn thế mà dự định giúp cô trả tiền nợ, cho nên Mai Lan Hi đột nhiên có loại ảo giác kỳ lạ, cảm thấy vịt đã đun sôi rồi mà bay mất…

Nghĩ đến đây, Mai Lan Hi nhìn về phía Thẩm Điềm Hinh, ánh mắt dừng trên bộ ngực sữa đầy đặn, gợi cảm của cô, lông mày dần nhăn lại.

Một lúc sau, Mai Lan Hi cười khẽ, tươi cười giống như hoa đào nở rộ khắp núi, đẹp đến kinh tâm động phách*, nhìn Hàn Hành Ngạn nói: “Được thôi, bây giờ chúng ta đi đến ngân hàng chuyển tiền.”

*kinh tâm động phách: nghĩa là mất hồn mất vía

Hàn Hành Ngạn chuyển tiền cho Mai Lan Hi xong, thì lúc đấy đã là xế chiều.

Mai Lan Hi ý vị thâm trường* mà liếc nhìn Thẩm Điềm Hinh một cái, sau đó rời đi, mà Thẩm Điềm Hinh, Mai Lan Hi cùng Cát Vũ Hàm, cùng đi nhà hàng ăn bò bít tết ăn cơm chiều.

*ý vị thâm trường:chỉ ý nghĩa sâu xa

Sau bữa cơm chiều, Cát Vũ Hàm về nhà, còn Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn cùng nhau trở về tiểu khu bọn họ đang ở.

Thẩm Điềm Hinh vốn định trực tiếp về nhà, nhưng Hàn Hành Ngạn lại muốn cùng cô tản bộ.

Vì thế, Thẩm Điềm Hinh và Hàn Hành Ngạn cùng nhau tản bộ, đi vào công viên đang mở bên cạnh tiểu khu.

Công viên trong rừng cây, có một hồ nước hình tròn có chứa núi giả, nước xanh biếc dập dờn, một đám cá chép màu đỏ bơi qua bơi lại.

Xung quanh hồ nước chứa núi giả, có một vài người đang nghỉ ngơi trên ghế dài.

Thẩm Điềm Hinh đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống, nhìn Hàn Hành Ngạn nói: “Chúng ta nghỉ ngơi trong một lúc đi!”

Hàn Hành Ngạn cười cười, nói: “Được thôi.”

Nói xong, Hàn Hành Ngạn nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Điềm Hinh.

Bóng đêm đen như mực, nhiều loại chim cùng côn trùng không biết tên, hết lần này đến lần khác kêu to.


trướctiếp