Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 2: Sự thật


trướctiếp

Tít tít—

Tiếng báo động ngày càng lớn, gần hai mươi tiếng sinh tử đấu với tử thần, rốt cuộc các thiên thần áo trắng đã thua cuộc.

Bác sĩ Nhân buông tay, lặng lẽ lùi về sau một bước. Nữ bác sĩ cạnh bên cũng thẫn thờ, nhìn theo ánh mắt không cam lòng của bác sĩ Nhân, rồi nàng theo chân hắn, lùi về sau một bước. Tiếp đó là các y bác sĩ khác trong phòng phẫu thuật. Tất cả đều cúi đầu, khuôn mặt bất lực đầy thương tiếc nhìn về phía giường phẫu thuật.

Trên màn hình monitor lúc này, các thông số chỉ còn lại những đường thẳng trượt dài cùng số không tròn trĩnh đầy chói mắt.

Bác sĩ Nhân thông báo thời gian tử vong của bệnh nhân, hai bàn tay siết chặt thành quyền.

- Yên nghỉ nhé.- Nữ bác sĩ khẽ nói, giọng nghẹn ngào, nhỏ đến nỗi chỉ một mình nàng có thể nghe được.

Trong suốt quãng thời gian làm bác sĩ, những lúc thế này là thời khắc nàng ghét cay ghét đắng. Dù không muốn nhưng nàng buộc phải từ bỏ, buông tay đầu hàng số phận. Nàng biết cuộc chiến với tử thần luôn khó khăn, bác sĩ các nàng chỉ có thể làm hết khả năng của mình, nhưng dù chuẩn bị tinh thần là vậy, nàng vẫn không tránh khỏi buồn bã.

Khoan đã, liệu bọn họ có thật sự thua?

Nàng ngước mặt nhìn vào đứa trẻ đã được các nàng giải cứu trong bụng mẹ, lúc này đang nằm im thin thít. Nàng bước chân đến bên cạnh, ngắm nhìn thiên thần vừa mới chào đời.

Đứa bé đỏ hỏn, làn da mỏng manh đến mức có thể nhìn tường tận từng mạch máu bên trong bé con. Đôi mắt bé híp chặt, vẫn chưa thể mở mắt, từ lúc sinh ra đến giờ chưa một lần tự cất tiếng khóc, các nàng phải làm cho bé khóc lên mới có thể thở ra một tiếng.

Khoảng cách giữa sinh với tử sao mong manh đến thế? Lúc đón chào sự ra đời của một sinh mạng mới, họ lại mất đi một sinh mạng.

Có quá không công bằng hay chăng?

Nếu chuyện xui xẻo không ập đến, có lẽ chính tay nàng vài tháng nữa sẽ đón thiên thần này trong sự hạnh phúc của người kia.

Lúc nàng vén màn ngăn lên, gương mặt quen thuộc ấy đã khiến đại não nàng nổ bùng, nhưng là một bác sĩ, nàng không được phép để cảm xúc chi phối. Nàng biết người này, cô ấy là chủ tịch của TOMORROW Group gọi ngắn gọn là T Group- tập đoàn y dược danh tiếng bệnh viện HOPE này trực thuộc tập đoàn TOMORROW.

Ngay từ lúc cô ấy phát hiện có thai, chính nàng là bác sĩ phụ trách theo dõi sự phát triển của thai nhi. Nhớ lại gương mặt của cô ấy lúc biết mình có thai, một nụ cười phúc hậu, hạnh phúc ngập tràn xuất hiện từ đôi mắt buồn phảng phất vài tia bi thương nàng không khỏi thở dài, siết chặt tay thành quyền nhằm ngăn cản sự bất lực đang ngập tràn khắp từng tế bào trong cơ thể. Cảm giác bất lực hoà lẫn vào máu, chạy khắp cơ thể của nàng.

Gì đây?

Nàng tự lúc nào đi đến cạnh thi thể Nhật Minh. Trên đôi bàn tay lạnh lẽo không còn bất kì một đạo lực nào là một sợi dây chuyền rất đẹp dù cho đã bị bao phủ bởi màu đỏ của máu. Mặt dây chuyền có phải là hình mặt trời cách điệu hay không? Nữ bác sĩ nheo mắt nhìn.

Nàng nhẹ nhàng tách những ngón tay nắm chặt ra để lấy sợi dây chuyền, vài mảnh ký ức hiện về. Đây là mặt dây chuyền cô Chủ tịch xấu số luôn mang theo bên người.

- Di vật của bệnh nhân nên trao trả cho người nhà.- Gia An đặt lên khay rồi nói với y tá.

- An.- Giọng nói khàn khàn của bác sĩ Nhân cất lên, hắn vỗ nhẹ vai nàng, kéo nàng thoát những suy nghĩ vô thường.

Lúc nàng quay lại nhìn bác sĩ Nhân, mọi người trong phòng đều rời đi gần hết.

- Anh ra trước.

Bác sĩ Nhân biết nàng là người đa sầu đa cảm, hẳn là nãy giờ vẫn đang tự trách chính mình. Bây giờ hắn chủ động ra trước, ý muốn bảo nàng ở lại sau đợi hắn đối mặt với người nhà xong hết, nàng hẳn rời đi.

- Ừm, thế em sẽ lo cho đứa bé.- Bác sĩ An gật đầu, rồi ra hiệu cho người y tá chuẩn bị mang đứa bé vào phòng chăm sóc đặc biệt ở khoa nhi.

Lúc đèn phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh, cũng là lúc Nguyệt Minh bật người đứng dậy, khuôn mặt hốc hác, kiểu tóc đuôi ngựa vẫn luôn cột từ hôm trước tới giờ vẫn không đổi, chỉ có chút khác là nó rối hơn.

Bước chân Nguyệt Minh không vững, người quản gia già thấy thế liền bước đến đỡ cánh tay cô. Cô đưa tay ra hiệu rằng mình không sao, loạng choạng đi từng bước.

Các y tá cũng đẩy giường bệnh ra, đi cạnh bên là bác sĩ Nhân. Hắn khẽ cúi đầu chào nhưng Nguyệt Minh chẳng buồn để ý đến vẻ mặt rầu rĩ của hắn.

- Chị hai.- Cô bước đến, nghẹn giọng gọi, hốc mắt đỏ au.

- Chị, sao vậy? Em chỉ vừa đi công tác vài ngày thôi mà.- Nguyệt Minh vừa gọi vừa lay lay người chị mình.

Chứng kiến cảnh tượng này, những người xung quanh chỉ biết cúi đầu. Sinh ly tử biệt là chuyện mà những người làm trong ngành y như họ đã thấy qua rất nhiều, nhưng chưa bao giờ thôi thổn thức.

Nguyệt Minh cắn chặt môi dưới, gọi mãi vẫn không có tiếng trả lời. Cô không dám đưa tay kéo tấm vải trắng toát đến lạnh người kia ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn từ trên xuống dưới, hi vọng thấy được một nhịp thở mong manh của chị mình. Nhưng rồi cô phải thất vọng, bao nhiêu phút trôi qua, một chuyển động cũng không có.

Bỗng chốc trong đầu Nguyệt Minh nghĩ đến điều kinh khủng, chưa bao giờ cô cảm thấy ghét những suy đoán như lúc này.

Cô không muốn nghĩ đến sự thật đó!

Không muốn!

Bao nhiêu sợ hãi cứ thế dồn lên đỉnh đầu cô...

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.- Bác sĩ Nhân cùng một dàn y bác sĩ khác cạnh bên gập người 90 độ, nhưng vẫn là chọn thời gian nói không đúng lúc.

Nguyệt Minh cảm giác được trái tim mình nóng lên, như thể đang đun sôi hết toàn bộ máu trong cơ thể. Lời bác sĩ Nhân nói trực tiếp đánh gãy những an ủi Nguyệt Minh tự gây dựng để trốn tránh thực tại. Gương mặt cô từ trắng bệch lại chuyển sang đỏ au, không thể kiềm chế nữa, Nguyệt Minh hét lên, muốn ra uy để hắn sợ hãi mà thu lời nói khốn kiếp kia về.

- NÓI NHẢM CÁI GÌ THẾ!?

Nhưng những người kia chẳng hề phản ứng Nguyệt Minh lấy một lời. Họ nhìn cô, những ánh mắt thương cảm xuyên thẳng vào trái tim cô.

Nguyệt Minh ghét điều đó.

Trong khoảnh khắc ấy, cô muốn lao tới móc sạch hết mắt của lũ người kia ra. Bọn họ nghĩ mình là ai mà có thể dùng ánh mắt này nhìn cô?

Sao?


trướctiếp