Sáng mùng 1 Tết, Nguyệt Minh thức giấc trong sự bàng hoàng và đầy ngỡ
ngàng, cánh tay đau nhói chính là tác nhân khiến cô choàng tỉnh giữa cơn mơ ngọt ngào, rõ ràng suýt chút nữa hôn được vào môi Gia An rồi mà...
A... hiện thực... tàn khốc này...
Đêm qua, lúc Nguyệt Minh từ bệnh viện trở về, cũng may là Khả Hân đã cho
người dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn trước cửa nhà, nếu không, có lẽ cô sẽ phải khóc ngất khi nhớ đến chuyện khung cảnh ngày Tết trong mơ của mình nay đã tan tành...
Tổng giám đốc ngẩn ngơ đi xuống lầu, cánh tay chỉ vừa được giải phóng không lâu nay lại phải nẹp cố hình thêm một lần nữa. Tay Nguyệt Minh lần trước bị chấn thương không nhẹ, hồi phục chưa
được bao lâu, bị va đập mạnh như thế, không thể không tái phát chấn
thương.
Nhưng nỗi đau thể xác làm sao bằng tinh thần, ngoài việc bay mất một số tiền không nhỏ thì vì cánh tay này mà chị người yêu đã
ra lệnh trục khách, không cho cô mặt dày ngủ cùng với lý do khá thuyết
phục: "Sợ Joy ngủ đá lung tung đạp trúng em, sẽ đau."
Nguyệt Minh vẫn ấm ức, cố gắng níu kéo chút tình thương của bác sĩ An.
- Vậy chị ngủ với em được không?
Chẳng biết sau đó vì sao mà mặt Gia An lại đỏ ửng lên, trực tiếp đẩy cô ra khỏi phòng Joy.
- Ai đời lại để con nít 1 tuổi ngủ một mình, em tốt nhất là lo tịnh dưỡng đi, biết không?
Nguyệt Minh tổn thương ngẫm lại chuyện tối qua, nỗi lòng chất chồng khi nhớ
đến tiểu cảnh tiền tỷ trong phút chốc tan thành mây khói, rồi lại nhớ
đến cái đứa kia, gây chuyện xong liền phóng xe chạy mất...
Cô nghiến răng nhắn tin cho Khả Hân: [Khoá thẻ XXXX này của chị]
Hừ, vừa quẹt bay của cô một mớ tiền xong lại gây chuyện tiếp, lần này tuyệt đối phải mạnh tay!!!
Không thể tóm được Hạ Băng, chỉ có cách khoá thẻ, tuy chả có chút uy hiếp gì
được khả năng tài chính của nàng, nhưng chắc chắn cũng sẽ đánh động đến
lương tâm của cô bạn thân ai nấy lo, có tật giật mình!
Hẳn là Hạ Băng cũng đang nghĩ đến cảm xúc của Nguyệt Minh lúc này, cô trực tiếp
khóa thẻ để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân. Nhớ đến úc Hạ Băng sủi
nhanh như chuột chũi, hai hàng lông mày của Nguyệt Minh giật giật, hừm,
nhất định phải tính kế tóm về rồi chọc lét nàng một trận!
Cái khỉ gió gì mà bắn tỉa!?
Hạ Băng tưởng vẫn còn đang ở nước A hay đang đóng phim hành động chắc???
Gia Minh có kể lại là do cô hàng xóm mới Quỳnh Chi nghịch bậy thôi, nhắc
đến cái tên này, Nguyệt Minh mới sực giật mình, trong lòng đánh hồi
chuông cảnh báo.
Tất cả biệt thự quanh đây đều đã có chủ, không
ít người đã định cư lâu năm, để mua được căn nhà gần như vậy, hẳn cô ta
đã phải bỏ ra không ít tâm tư cùng tiền bạc, lý do là gì?
Chưa muốn buông tha Gia An, vẫn muốn dây dưa khiến Gia An phiền lòng?
Đúng là âm hồn bất tán mà!
Nghĩ đến đây, chuyện bắn tỉa có thể không đúng, nhưng biết đâu cô ta cũng
thật sự có ác ý, hay Gia Minh nói giảm nói tránh để cô bớt lo?
Hạ Băng tuy báo thật, nhưng đôi lúc linh cảm của nhỏ rất đáng khen, cơ mà, cái cách đẩy cô ra để tránh đường đạn thế kia thì không ổn xíu nào...
Hừm...
Thời gian qua, Nguyệt Minh đã tiến hành điều tra Quỳnh Chi, quả thật rất khó tìm kiếm thông tin về cô ta, cũng như mối quan hệ với kẻ đó, nhưng
không có bí mật nào có thể giấu được mãi, đặc biệt là những kẻ tay nhúng chàm.Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Những người có liên quan đến cái chết của Nhật Minh, Nguyệt Minh thề không bỏ sót bất cứ ai.
Nguyệt Minh dùng tay lành lặn mở iPad lên, khẽ cảm thán, cũng may từng có kinh nghiệm bị gãy rồi nên sử dụng một tay không quá khó khăn... Đây gọi là
gì, trong cái rủi có cái xui hay sao?
Vẫn phải làm bạn với nẹp cố định trong thời gian ngắn, lại quay về thời kỳ nửa tàn phế, mất một tay...
Nguyệt Minh thở dài, tiếp tục làm việc, hàng mi thanh tú của cô khẽ cau lại
khi phát hiện một email với dòng chủ đề cực kì chói mắt.
[Chúc em một valentine vui vẻ] - Người gửi Bridget Vu.
Nguyệt Minh bình thường sẽ ghét bỏ thẳng tay block đi, nhưng tệp đính kèm của email này lại thu hút sự chú ý của cô.
23/12-Mr K.
Nguyệt Minh ấn vào, đây là một đoạn clip ngắn về quá trình thay tạng, sẽ không có gì đáng nói nếu ở phòng phẫu thuật không có hai giường.
Video được chia thành hai giai đoạn rõ rệt, giai đoạn đầu tiên chính là phẫu
thuật trực tiếp lấy quả tim từ cơ thể người ra ngoài. Dựa vào monitor,
trước khi tiến hành tháo tim, các chỉ số đều rất bình thường, chứng tỏ
đây là một người sống, tim, gan, thận... từng bộ phận một cứ thế được
lấy ra, tiếp theo là bỏ vào thiết bị bảo quản chuyên dụng.
Khoảnh khắc tầm mắt Nguyệt Minh va vào hình ảnh quả tim còn đang đập kia, một
cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên miệng cô. Nguyệt Minh cố nén, tiếp tục
xem hết đoạn phim kia với nhịp tim phập phồng của mình, điều làm cô đặc
biệt chú ý chính là dáng dấp vị bác sĩ thực hiện, dường như rất quen
thuộc.
Video cứ thế được phát đến đoạn cuối, bầu không khí trong
phòng phẫu thuật tịch mịch đến đáng sợ, chỉ có tiếng máy móc, cùng giọng nói khàn khàn chốc chốc lại ra lệnh đổi dụng cụ phẫu thuật.
Một màn máu me này khiến Nguyệt Minh hoa cả mắt, đúng, chính là phẫu thuật
ghép tạng, nhưng không phải từ người hiến tặng sau khi qua đời, mà trực
tiếp lấy tạng từ cơ thể một người khỏe mạnh, lắp vào một người khác...
Trong đầu Nguyệt Minh hiện ngay đến một cái tên.
FF...
Cái lần Hạ Băng bị bắt cóc, cô bé tên Lam Hạ gì đó chính là nạn nhân mà bọn FF lấy nội tạng để buôn bán.
[Em muốn bằng chứng đúng không? Chẳng phải chúng ta nên cho nhau một cái
hẹn?] Đó là phần nội dung của email mà Thanh Phương gửi đến.
Lần
trước, lúc Hạ Băng bắt cóc, Thanh Phương chỉ dám nói mồm, hôm nay show
bằng chứng trước rồi mới đưa ra yêu cầu... Truyện được post tại Wattpad
Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được
bản hoàn chỉnh nhất.
Nguyệt Minh thừa biết Thanh Phương đang nhử
mình, nhưng những gì cô có hiện tại chỉ là bản hợp đồng bán nội tạng của Lam Hạ và người đàn ông nào đó, hẳn chỉ là tép riu, đâu đủ để kết tội
FF. Cô cực kì muốn lấy những manh mối từ tay Thanh Phương, nhưng cô gái
này ngày càng làm cho cô sợ hãi.
Nguyệt Minh vẫn luôn muốn loại
Thanh Phương ra khỏi vòng nghi vấn, vì hơn ai hết, cô hiểu rõ cô ta là
loại người gì, có đủ dũng cảm để làm mấy chuyện này không. Thanh Phương
trong mắt Nguyệt Minh chỉ là kẻ thích nói mồm, tư duy chậm chạp, giỏi
nhất là ăn chơi.
Bao lần Hạ Băng cảnh báo, Nguyệt Minh cũng chỉ
ậm ừ rồi bỏ qua, Email này đã thành công trong việc khiến cô bối rối về
hướng điều tra của mình, nhưng mặt khác, sau khi tịnh tâm, cô lại phân
tích vài khía cạnh, Thanh Phương thật sự sẽ nghĩ như vậy?
Đột nhiên quay ngoắt trở nên thông minh muốn thả mồi câu cá?
Nước đi này rõ ràng sặc mùi tính toán, chẳng phù hợp với đầu óc cầm hoa đứng dưới trời tuyết như Thanh Phương, ắt hẳn phải có người đứng sau giật
dây hoặc chỉ điểm.
Email này là cô ta gửi thật sao?
Nguyệt Minh lấy lại tinh thần, khẽ nhếch môi, cô cũng muốn xem thử kẻ kia tài giỏi thế nào...
Chụt—
- Em dậy sớm thế.
Lời nói nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng lại khiến Nguyệt Minh giật thót người, đánh rơi iPad xuống đất.
Gia An tự lúc nào đã ngồi trên thành ghế cạnh bên Nguyệt Minh, hơi cúi
người hôn nhẹ vào má cô một cái. Thấy Nguyệt Minh phản ứng như vậy, nụ
cười ngọt ngào trên mặt Gia An dần tắt.
- Làm sao vậy em?- Không còn gọng kính bạc ngụy trang, đôi mắt to tròn của Gia an cứ thế nhìn thẳng vào Nguyệt Minh.
Trước mặt cô là một Gia An chân thật nhất, cũng là một Gia An chân thành
nhất, giọng nàng đối với Nguyệt Minh luôn nhỏ nhẹ và dịu dàng, thậm chí
phảng phất sự cưng chiều thấy rõ, khiến cô bỗng cảm thấy chột dạ.
Tổng giám đốc cúi người nhặt lấy iPad, động tác hơi chậm vì bất tiện, cố cho bản thân vài giây tự trấn an, loay hoay đặt iPad lên bàn, quay sang nở
nụ cười với người yêu.
- Không có gì, em đang nghĩ xem phải xử Fuyu thế nào thôi.
- Thật không?- Gia An vẫn nhìn thật sâu vào mắt Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh đưa tay lành lặn vòng sang eo nàng, kéo nàng lại hôn nhẹ lên má, như muốn trấn an.
- Thật mà.
- Ừm.
Gia An lại cười, vầng trăng khuyết quen thuộc hiện lên khiến Nguyệt Minh thở phào một hơi.
- Chị đi nấu đồ ăn sáng, ba với daddy nói chút nữa sẽ qua thăm em.- Gia An đứng dậy.
Nguyệt Minh dạ dạ vâng vâng, chờ Gia An vào trong một lúc mới mở iPad lên làm
tiếp việc, nào biết nàng đang nép vào một góc bếp khuất mà quan sát.
Nguyệt Minh vậy mà lảng tránh nàng, từ lúc nàng quay lưng đi, nụ cười đã dần
tan biến. Nàng biết Nguyệt Minh có chuyện giấu nàng, cả ba cũng vậy.
Điều Gia An quan tâm không phải là Nguyệt Minh có bí mật, nàng bận lòng về
việc cô đang làm, nàng lo sợ cô sa thứ gì đó nguy hiểm, cực kì nguy
hiểm... Điều này làm Gia An nhớ đến Nhật Minh.
-Dạo này tâm
trạng em không tốt sao Nhật Minh?- Gia An cầm trên tay các báo cáo xét
nghiệm, đối với vị nữ chủ tịch trẻ này cũng không lạ lẫm gì nữa.
Gia An luôn là một bác sĩ giỏi và mẫu mực, có phương pháp riêng khi tiếp
xúc với các sản phụ, đặc biệt là những người tin tưởng và chọn nàng đồng hành suốt cả quá trình thai sản.
Đối diện với sản phụ,
nàng luôn đóng vai trò như một người bạn tốt. Hơn ai hết, nàng biết mang thai là một giai đoạn cực kỳ nhạy cảm, khó khăn chồng chất khó khăn,
thai càng lớn, áp lực của người mẹ lại càng nhiều.
Về
Nhật Minh, ban đầu Gia An cũng rất bất ngờ khi được gặp trực tiếp vị chủ tịch trẻ trong truyền thuyết của TOMORROW Group này, cứ tưởng cô ấy sẽ
chọn bác sĩ trưởng khoa giàu kinh nghiệm hơn mình cơ. Rồi sau khi đặt
chân được vào thế giới nội tâm của cô ấy, nàng lại càng kính nể hơn.
Thậm chí nếu bây giờ phải so sánh với người nàng yêu, thì nàng vẫn bầu
chọn cho cô chị vợ này hơn một bậc về tài năng và cách đối nhân xử thế.
Nhật Minh biết tin mình mang thai khi chồng chưa cưới vừa mất, vui buồn đan
xen hỗn loạn khiến tâm lý không được ổn định. Nhưng vì là người đứng đầu của T Group, không thể nào thể hiện dáng vẻ này ra bên ngoài, phòng
khám của Gia An là nơi hiếm hoi mà Nhật Minh có thể bộc bạch hết sự yếu
đuối của bản thân.
Trước khi tốt nghiệp, Gia An từng chủ
động theo học một khóa tâm lý chuyên sâu, tuy không giỏi bằng người học
chuyên ngành, nhưng với sự dịu dàng cùng ân cần vốn có, đã giúp nàng
không ít trong hành trình lắng nghe tâm sự của các thai phụ. Cũng nhờ
vậy mà Gia An trong mắt Nhật Minh rất được đánh giá cao, có chuyện phiền não liền tìm nàng thổ lộ.
Nhật Minh cũng có tra ra được, vị nữ bác sĩ này lại có một gia thế rất không bình thường, thiên kim
tiểu thư của đế chế thời trang R&W ấy vậy mà lại chấp nhận ở lại cái "miếu nhỏ" này làm bác sĩ. Tạm bỏ qua chuyện nghề nghiệp con gái cưng
chọn không tương đồng với hai người ba kia, thì với tài năng của nàng
cùng nguồn lực lớn mạnh, mở một bệnh viện phụ sản và làm chủ dễ như trở
bàn tay.
Nhật Minh sống đến đây cũng coi như cũng đã gần ⅓ cuộc đời, ba mẹ mất sớm, em gái cần bảo vệ khiến cho cô ấy luôn phải
khoác lên mình lớp áo người lớn. Đi theo Thiên Hương từ nhỏ, đối mặt với không biết bao nhiêu bộ mặt con người, vậy nên khả năng nhìn nhận người của Nhật Minh cực kỳ tốt. Truyện được post tại Wattpad
Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được
bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An này là người tốt, có thể tin
tưởng được, thậm chí, có đôi lần Nhật Minh còn trêu Gia An: "Chị làm tâm lý tốt thế này, hôm nào giúp em gái em được không? Em ấy cứ kiểu bất
cần quá đi thôi..." Lúc đó, bác sĩ An chỉ biết cười trừ thôi.
Quay lại câu chuyện, sau khi nghe Gia An hỏi, Nhật Minh thở dài một hơi, nét rầu rĩ vẫn in đậm trên gương mặt xinh đẹp.
Gia An rót cho cô một ly nước ấm,nụ cười luôn trên môi, đại ý muốn nói rằng nàng sẵn sàng lắng nghe tâm sự.
-Là chuyện của anh Khôi.- Nhật Minh đón lấy ly nước Gia An, cảm nhận hơi ấm lan toả trong lòng bàn tay.
-Ừm, chuyện này khiến em rất phiền lòng đúng không?
-Vâng, em có manh mối về cái chết của Trọng Khôi, em đã đi theo đầu dây để
điều tra, rốt cuộc cũng tìm được chứng cứ anh ấy để lại.- Nhật Minh xoay xoay ly, vừa nói vừa nhìn vào làn nước dao động trong ly.
-Chỉ là... em không ngờ được, cấp trên của anh ấy không đáng tin, hay nói
đúng hơn là trực tiếp liên quan đến cái chết của anh ấy...
-...
Gia An chăm chú lắng nghe câu chuyện. Nhật Minh càng nói, nàng càng có thể đọc ra sự xao động trong ánh mắt của cô.
-Em có thể lôi được ông ta ra, nhưng em nghĩ ông ta không phải kẻ chủ mưu,
bứt dây động rừng là không tốt, vẫn phải tiếp tục điều tra.
-Chuyện này có nguy hiểm không em?-
Gia An thấy nước trong ly dao động ngày càng mạnh, đủ biết tâm trạng của
Nhật Minh đang dần xấu đi. Nàng đặt lên tay mu bàn tay của Nhật Minh,
khẽ vỗ nhằm trấn an cô ấy.
-Tất nhiên là có rồi, vì em biết được đường dây ở phía sau không đơn giản, dạo này em mất ngủ cũng vì điều tra chuyện này...
-Đúng thật là chuyện nhà em chị không giúp được gì nhiều, nhưng chị chỉ muốn
nói em nên cẩn thận hơn với những người xung quanh... Nếu đây là chuyện
nguy hiểm, em tuyệt đối không bao giờ được hành động một mình.- Gia An
chậm rãi nói, vô cùng chân thành.- Bây giờ em không phải chỉ có một
mình, em còn có con, việc quan trọng nhất bây giờ là hai mẹ con phải an
toàn... Hay là trước mắt cứ mẹ tròn con vuông rồi tính được không em?
Nhật Minh ngẩng mặt nhìn nàng, tự lúc nào đôi mắt cô ấy đã ngập tràn những
giọt lệ, những hạt nước long lanh rơi xuống, trượt dài trên má cô ấy.
Cạch—
A...
Cảm giác đau nhói khiến Gia An thức tỉnh khỏi tràn cảnh quá khứ, kể từ lúc
Nhật Minh ra đi, hình ảnh cô ấy khóc ngày hôm đó đã từng ám ảnh nàng một thời gian dài.
Tai nạn giao thông vào đêm tối... Nhật Minh sao lại có thể bất cẩn như vậy?
Rõ ràng, nghĩ kiểu gì cũng thấy không hợp lý, nàng bỗng liên kết với biểu
hiện Nguyệt Minh gần đây. Không giống như Nhật Minh là bệnh nhân đã trải lòng với nàng, Nguyệt Minh là người nàng yêu, cũng là người yêu nàng,
vậy mà cô ấy lại không đề cập bất cứ thứ gì với nàng.
Gia An mím môi, bàn tay vô thức siết chặt khiến máu từ vết thương cứ thế chảy ra.
Gia An tổng hợp lại, những vệ sĩ được cô ra lệnh luôn theo sau bảo vệ
nàng, lại thêm chuyện cô sửa thật nhiều options an toàn trên xe của
nàng...Nàng làm sao vậy? Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh
nhất.
Làm sao nàng có thể vô tư như vậy, rõ ràng mọi chuyện đều bày trước mắt, mà bây giờ nàng mới nhận ra?
Nàng đột nhiên cảm thấy sợ, nàng sợ linh cảm không lành này lại một lần nữa trở thành sự thật.
Nàng không thể mất đi Nguyệt Minh.
Nàng vì sao lại nhận ra trễ như thế này?
Không được, không thể để Nguyệt Minh tiến vào quá sâu như vậy...
Nàng phải bảo vệ cô.
Nhưng mà... Nàng thì có thể làm gì?
Nàng không đao to búa lớn như Nguyệt Minh, cũng chẳng có quyền thế như hai
ba, cũng không có máu ngông cuồng lao đầu bất chấp như Hạ Băng, nàng chỉ là nàng, một bác sĩ nhỏ với tình yêu thương mãnh liệt cho Nguyệt Minh
và Joy.
Đột nhiên, Gia An cảm thấy mình quá bất lực, muốn giúp đỡ, muốn tìm hiểu lại không biết bắt đầu từ đâu.
Một khoảng cách vô hình được vẽ nên giữa nàng và Nguyệt Minh.
- Chị ơi, chưa xong sao? Hai ba đến rồi đó!
Nguyệt Minh thấy Gia An rất lâu chưa ra khỏi phòng bếp nên có chút lo lắng,
đúng lúc Ralph và Gia Minh đã đến, cô liền vào tìm nàng.
Dù tay
đang bị đau nhưng Nguyệt Minh vẫn muốn ôm lấy dáng lưng quen thuộc kia
như mọi ngày, chỉ là hôm nay bỗng dưng có một điều gì đó vô hình ngăn cô lại, bầu không khí ngột ngạt cùng bờ vai khẽ run của Gia An.
Thậm chí, Gia An còn chẳng quan tâm đến lời nói của cô, Nguyệt Minh lo lắng
bước đến bên cạnh nàng, chỉ thấy nàng đang thẫn thờ cúi đầu nhìn bàn tay có một ít máu.
- !!!
Nguyệt Minh nhìn thấy máu liền trợn mắt, nhìn trái nhìn phải liền giật lấy một tờ khăn giấy, lau đi vết máu trên tay Gia An.
- Sao vậy? Đứt tay hả? Sao chị không cẩn thận gì hết vậy?- Nguyệt Minh lo lắng, giọng nói liền có chút trách móc.
Gia An đột ngột rút tay ra, Nguyệt Minh bị hành động này làm cho khựng lại, bốn mắt chạm nhau, nỗi lo lắng ngập tràn đại não của cô.
Gia An nhìn Nguyệt Minh như vậy thật lâu, đôi con ngươi to bất thường khiến đôi mắt nâu của nàng như xuyên thủng vào tim cô.
- Chị... chị giận em sao?- Nguyệt Minh gấp gáp nắm lấy tay nàng, vẫn muốn xem xét vết thương đang chảy máu kia. - Em làm gì chị không vừa lòng
hả? Em... em không phải là mắng gì chị đâu, em lo quá thôi.
Gia An lại rút tay ra, lần này nàng lên tiếng, giọng nói vẫn như cũ, hết sức nhỏ nhẹ.
- Em có chuyện gì đang giấu chị đúng không?
- ...Em...
- Có hay không?
- ...- Nguyệt Minh quay mặt đi chỗ khác.- Em xin lỗi.
- Nguyệt Minh.- Gia An đưa tay xoay mặt Nguyệt Minh đối diện với mình.
"Xin em, hãy nói cho chị biết."
Ánh mắt Gia An ngập tràn nỗi đau, nàng muốn biết Nguyệt Minh đang làm gì,
nàng muốn cùng cô san sẻ, nàng muốn có thể cùng cô tìm cách giải quyết.
- Em xin lỗi.- Nhưng Nguyệt Minh lại lần nữa lờ đi câu hỏi của Gia An.- Em sẽ nói cho chị khi mọi chuyện kết thúc.
Nguyệt Minh lần này không trốn tránh, cô nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt mang theo một tia trấn an cùng lời van xin hãy tin tưởng cô.
Nhưng
Gia An không hiểu, cũng không muốn hiểu, nàng cảm thấy tình yêu của mình phút chốc bị lay động, nền móng không vững vàng như nàng vẫn nghĩ.
Lâu đài tình ái ngỡ như bất biến hóa ra lại lung lay yếu ớt đến lạ thường.
Gia An bị tổn thương, thật sự tổn thương.
Nàng ghét thế này, luôn ghét thế này.
- Ừm.
Nàng nở một nụ cười, cố tỏ ra là mình vẫn ổn nhưng khi Nguyệt Minh dang tay
muốn ôm thì nàng lùi về sau tránh né. Nàng cầm lên con dao, để dưới vòi
nước rửa đi vệt máu.
- Em ra trước đi, nói hai ba đợi một chút, thức ăn sẽ có ngay.
- An...- Nguyệt Minh tiến tới, muốn nói gì đó.
- Xin lỗi, chị cần chút thời gian để giải quyết vấn đề của mình!
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Gia An: Đúng thật là chuyện nhà em chị không giúp được gì nhiều, nhưng em gái và con gái em chị lo được.
Nhật Minh:...
Tác giả: Nhật Minh là một người phụ nữ dịu dàng và thông minh, mà, hồng
nhang thì bạc mệnh. Bản tính khéo léo biết đưa đẩy tốt hơn mặt cá chết
và khó tính của Nguyệt Minh rất nhiều. Dù sao cũng là học trò của Thiên
Hương. Sau này nếu rảnh mình sẽ viết ngoại truyện về chị vợ của Gia An.